Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 732


Nếu định ra về nhà làm mục tiêu chính, vậy thì ý nghĩ của chúng ta sẽ rõ ràng rồi, hết thảy vì mục tiêu về nhà báo thù mà chuẩn bị. Đầu tiên, trước khi về nhà phải chuẩn bị xong vấn đề chiến đấu, Zeus tại Thần Giới khổ tâm kinh doanh vài chục vạn năm, có thể nói là vô cùng vững chắc. Hơn nữa hắn sở trường là bồi dưỡng Thiên sứ, cho nên thuộc hạ của hắn vừa nhiều vừa mạnh. Thủ hạ Zeus có chừng bảy tên Đại thiên sứ trưởng mười cánh cùng suất lĩnh bảy triệu đại quân, không phải là loại dễ dàng đối phó.

Huống chi ngoại trừ hắn ra, địch nhân của chúng ta còn có Tam huynh đệ Tây Phương Thần tộc, Chiến thần Bắc Âu - Áo Đinh cùng với Nhật Bản Đại Phá Hài - Thiên Chiếu thần hoàng. Đám người kia mặc dù một người không đủ khiến cho ta lo lắng. Nhưng vạn nhất khi chúng ta ra tay báo thù bọn hắn nhận được tin tức, liên hợp lại phản kháng thì chúng ta có thể sẽ rất là gây go.

Cho nên lúc chúng ta trở về nhất định phải mang theo đại quân, tiểu Lục cũng phải đi theo. Nói cách khác, phải chờ đến khi thành thị của chúng ta triệt để hoàn thành mới được. Vì thế, bước kế tiếp chúng ta đặt trọng tâm là xây dựng kinh tế. Vong Ưu chính thức tiếp nhận chủ quản sự vụ lớn nhỏ trên Thiên Giới. Nàng có bản lãnh điều hành tốt hơn ta nhiều, hơn nữa thân là nữ nhân có lúc làm việc ngược lại dễ dàng hơn ta. Mỗi khi nhàn hạ nàng liền bắt tay vào nghiên cứu Thần Phù Bí Điển, còn có tâm đắc tu luyện của Da Cáp Đức, tổng kết ra một vài kinh nghiệm thực chiến, đồng thời chỉ điểm Âu Dương Nhược Lan trong việc xây dựng thành thị.

Những người khác không có thay đổi vị trí, chẳng qua Thất công chúa bắt đầu nghiên cứu phương thức tác chiến cho quân đoàn Thạch tượng quỷ, đưa ra vài loại chiến pháp hiệu quả cụ thể. Đám người bần đạo vừa nhìn liền khen không dứt miệng. Sau đó ta truyền thụ trận pháp cho nàng. Dĩ nhiên trận pháp nàng học tập còn phức tạp và tinh tế hơn Bát quái trận của Athena. Trải qua một phen tận lực thay đổi cho phù hợp nên khác hẳn trận pháp Athena. Khỏi lo lắng bị người ta nhìn ra cái gì.

Về phần bần đạo tự nhiên là được tự do. Thế nhưng, ta cũng không có thời gian nghỉ ngơi, bần đạo khai báo và xử lý xong đại thể liền vội vã đi tới Hỏa nguyên giới bế quan. Ta muốn thừa cơ hội này cẩn thận tu luyện một phen, nghĩ biện pháp luyện chế các loại pháp bảo hữu dụng, thí dụ như Thái Dương thần lôi chẳng hạn.

Bần đạo vừa bế quan Vong Ưu cũng chính thức bắt đầu vào hành động khai thác cộng với cướp đoạt. Trên thực tế, chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, lổ hổng thiếu hụt Kim Diệu Thạch thật sự là quá lớn. Mặc dù chủ thể thành thị đã xây dựng tốt, không còn cần quá nhiều vật liệu. Nhưng mà nhiều tòa thành như vậy, số lượng tiêu hao là vô cùng kinh người. Ta dùng thần khí đổi lấy mấy khu mỏ sản xuất Kim Diệu Thạch trên các Vị Diện, đã bị vài tỷ thợ đào mỏ Khô lâu trong thời gian mười năm cứng rắn đào rỗng hết rồi.

Mà ta bây giờ cần phải tạo ra vài triệu Thạch tượng quỷ nữa mới có khả năng đạt tới hạn mức cao nhất của thành thị. Dĩ nhiên bây giờ nhìn lại, khả năng đạt tới hạn mức cao nhất là cực kỳ nhỏ. Thế nhưng lần này trở về ta muốn có một đội quân đối kháng được với bảy tám trăm triệu Thiên sứ, trong đó cấp Thiên sứ chiến tướng trở lên có số lượng lên đến gần mười vạn. Ta đây ít nhất cũng phải mang theo một triệu Thạch tượng quỷ bằng Kim Diệu Thạch mới có khả năng chính diện đối kháng cùng bọn họ mà không rơi vào thế hạ phong.

Dĩ nhiên xuất động tiểu Lục để thu thập bọn họ tự nhiên là đơn giản. Nhưng vấn đề là ta không muốn bại lộ tiểu Lục quá sớm. Hắn là vương bài bí mật cuả chúng ta. Nói không chừng đến thời khắc mấu chốt, hắn còn có thể làm kì binh dùng để thay đổi chiến cuộc, khà khà, ta thích loại cảm giác âm hiểm này quá đi.

Như vậy hiện tại vấn đề ở trước mắt Vong Ưu chính là đi đâu để chuẩn bị cho đủ tài liệu chế tạo ra một triệu đầu Thạch tượng quỷ đây? Dù sao những Vị Diện kế cận chúng ta khẳng định là không có. Vị Diện có khu mỏ Kim Diệu Thạch đã bị ta chiếm lấy đào rỗng hết rồi, cho dù ở trong tay người khác có phân tán ra một ít cũng đã sớm bị ta thu mua không còn. Bởi vì chúng ta điên cuồng thu mua, giá trị Kim Diệu Thạch so với trước kia cao hơn không chỉ mười lần. Mỗi ngày cũng chỉ có thể nhận được số lượng nhất định mà thôi, không thể nào đạt tới nhu cầu của chúng ta.

Bần đạo nghĩ muốn vỡ đầu cũng không cho ra được ý nghĩ nào hay, đúng lúc Vong Ưu xuất quan ta lập tức chuyển giao vấn đề khó khăn này cho nàng. Người ta không hỗ là nữ thần Trí Tuệ, dễ dàng và nhanh chóng nghĩ ra một vài chủ ý tốt, bắt đầu tiến hành tìm kiếm, khai thác và thu mua Hắc Diệu Thạch. Mặc dù trước kia ta từng nói Hắc Diệu Thạch không còn, thật ra chỉ giảm lượng khai thác xuống mà thôi, thứ này không có trân quý như Kim Diệu Thạch, số lượng cũng tương đối lớn.

Cho nên Vong Ưu rất dễ dàng thu tập được đại lượng Hắc Diệu Thạch, sau đó nàng tìm đến chỗ quân đoàn Thiên Sứ, nói muốn trao đổi Kim Diệu Thạch với người ta. Hơn nữa còn dựa theo tỷ lệ một phần ngàn để tiến hành trao đổi. Nếu như vậy, Hắc Diệu Thạch tương đối có giá rồi, mà Kim Diệu Thạch sau khi bị ta tăng giá thu mua còn quý hơn cả bạch kim, hiện tại giá tiền lại càng có thể so sánh với bảo thạch rồi. Tuy nói đổi một phần ngàn nhưng chẳng khác nào cầm một ngàn đồng bạc đổi lại một khối bạch kim, quả thực là có lời to mà.

Mặc dù như thế quân đoàn Thiên Sứ cũng phải suy nghĩ một hồi lâu, bởi vì Vong Ưu nói, nếu các ngươi không đổi ta sẽ đi tìm Thái Thản thần tộc giao dịch, bọn họ tuyệt đối sẽ tiến hành trao đổi với chúng ta. Phải biết rằng, Hắc Diệu Thạch trên tay Vong Ưu đủ để chế tạo mười vạn đầu Thạch tượng quỷ, đối với Thái Thản thần tộc thì tuyệt đối có giá trị không nhỏ.

Quân đoàn Thiên Sứ dĩ nhiên không thể nào nguyện ý để chuyện đó xảy ra. Cho nên bọn họ phải mua lại đống Hắc Diệu Thạch này, chẳng qua là giá tiền quá cao rồi, bọn họ chỉ đành phải tiến hành đàm phán với Vong Ưu. Cuối cùng hai phe đạt thành hiệp nghị, lấy tỷ lệ một phần hai ngàn để tiến hành trao đổi. Cho nên, chúng ta lại có thể chế tạo thêm năm ngàn đầu Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ nữa.

Như thế vẫn chưa hết, trao đổi lúc đó chỉ là hàng hóa hiện có. Đừng quên bần đạo bây giờ đã khống chế mười mấy Vị Diện, từ trước tới giờ không ngừng đào khoét Kim Diệu Thạch, chưa từng chân chính tìm kiếm và đào móc Hắc Diệu Thạch. Đặc biệt là sau khi chiếm cứ vài Vị Diện gần Thái Thản thần tộc, trên căn bản khoáng mỏ Hắc Diệu Thạch nơi đó còn rất đầy đủ. Bây giờ đúng lúc có thời gian, có thể tiến hành dò xét và đào móc. Được Vong Ưu chiếu cố chúng ta chiếm được mười mấy mỏ Hắc Diệu Thạch cực lớn, toàn bộ đều mỏ có tiềm lực rất lớn. Chúng ta thoáng cái có thể sản xuất ra số lượng lớn Hắc Diệu Thạch.

Vì không muốn đống Hắc Diệu Thạch này chảy vào trong tay Thái Thản thần tộc, quân đoàn Thiên Sứ bị buộc phải mua hết toàn bộ, lúc này mới nhìn ra được tài lực cường hãn của quân đoàn Thiên Sứ. Bất luận chúng ta đào ra bao nhiêu Hắc Diệu Thạch, người ta luôn luôn lấy ra Kim Diệu Thạch có sẵn tiến hành trao đổi, tỷ lệ như cũ là hai nghìn đổi một. Rất hiển nhiên, đống Kim Diệu Thạch này đều là từ địa phương xa xôi vận chuyển tới. Thật không biết đám người chim chết tiệt này rốt cuộc chiếm cứ bao nhiêu Vị Diện nữa, một ngàn? Hay là hai nghìn? Bọn họ làm sao có thể giàu có như vậy chứ?

Dĩ nhiên, quân đoàn Thiên Sứ cũng không phải là ngu ngốc, bọn họ hao tốn lớn như vậy. Không thể nào chỉ đơn giản để cắt đứt việc cung ứng tài liệu của Thái Thản Thần tộc như vậy. Thật ra bọn họ cũng có mưu đồ khác, đó là dùng chiêu lấy gậy ông đập lưng ông. Nói trắng ra là bọn họ cũng chế tạo nhóm lớn Thạch tượng quỷ đối chọi với Thái Thản thần tộc.

Mặc dù kỹ thuật luyện kim của Quang minh thần tộc tương đối khá hơn trước, nhưng mà so sánh với Thái Thản thần tộc vẫn có chênh lệch nhất định. Hơn nữa, sở trường Quang minh thần tộc luyện kim là chế tạo vũ khí và khải giáp, không phải là chế tạo tượng người. Ở trên phương diện này, Thái Thản thần tộc vượt xa bọn họ, cho nên Thạch tượng quỷ do bọn họ sản xuất có thực lực ngang với Thiên sứ chiến tướng. Mà Thạch tượng quỷ do Quang minh thần tộc sản xuất thực lực chỉ tương đương với Thiên Sứ bốn cánh. Chênh lệch thực sự rất xa.

Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến lòng tin thắng lợi của quân đoàn Thiên Sứ, bởi vì bọn họ có một ưu thế hơn hẳn Thái Thản thần tộc, đó chính là tài sản cực dày. Đánh giặc thì cần nhất là cái gì? Nói trắng ra không phải là dùng của cải để đấu nhau hay sao? Quân đoàn Thiên Sứ người ta muốn tiền có tiền, muốn người có người. Thạch tượng quỷ một đấu một đánh không lại người ta, không sao cả, người ta có thể dùng mười đánh một, bọn họ cũng không tin còn đánh không lại đối thủ. Thái Thản thần tộc sản xuất ra năm mươi vạn Thạch tượng quỷ, vậy thì quân đoàn Thiên Sứ xuất ra vài trăm vạn con. Nhìn xem cuối cùng rốt cuộc ai thắng ai?

Ôm mục đích rõ ràng như vậy, quân đoàn Thiên Sứ bắt đầu cổ động thu mua Hắc Diệu Thạch, bắt tay vào chế tạo Thạch tượng quỷ số lượng lớn. Bọn họ dù sao đều là người sĩ diện cao. Ngần ngại chế tạo ra hoàn toàn giống với Thái Thản thần tộc, hơn nữa kỹ thuật hai bên cũng không cùng cấp bậc cao. Cho nên bộ dáng Thạch tượng quỷ mà quân đoàn Thiên Sứ chế tạo ra có biến hóa khác biệt, bề ngoài tinh tế hơn một chút, khuôn mặt cũng không có dữ tợn, thoạt nhìn tương đối có thiện cảm. Mặt khác bọn chúng có màu sắc không phải là đen nhánh như Hắc Diệu Thạch, mà biến thành màu xám trắng. Từ thân thể tản ra một cỗ khí tức quang minh.

Quân đoàn Thiên Sứ Thạch tượng quỷ không có hai loại thủ đoạn công kích từ xa là Ánh Sáng Hủy Diệt và Ánh Sáng Trớ Chú, chỉ có một chiêu trị liệu thuật cấp thấp nhất. Vốn trị liệu thuật đối với Thạch tượng quỷ cơ hồ không có tác dụng. Nhưng mà đám người chim thật là lợi hại, thế mà nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Trộn lẫn năng lượng Quang minh hệ vào trong Hắc Diệu Thạch, trải qua quá trình xử lý luyện kim đặc thù đã chế tạo ra Thạch tượng quỷ có khả năng tiếp thụ phép thuật trị liệu. Đây là nguyên nhân tại sao đám Thạch tượng quỷ này có màu xám trắng.

Thế nhưng chuyện có lợi tất có hại đi kèm. Trộn lẫn năng lượng Quang minh vào chung với Hắc Diệu Thạch đã làm giảm thấp độ cứng của Hắc Diệu Thạch, khiến cho lực phòng ngự và lực công kích của đám Thạch tượng quỷ bị ảnh hưởng không nhỏ. Thậm chí tốc độ cũng có điểm tổn thất.

Dĩ nhiên tổn thất nhiều chỗ như vậy, năng lực sinh tồn của đám Thạch tượng quỷ này trên chiến trường cũng được đề cao không ít, mặc dù lực chiến đấu giảm đi nhưng có thể thông qua số lượng để bù đắp. Phi thường phù hợp với phong cách chiến đấu của quân đoàn Thiên Sứ, đánh không chết ngươi ta làm cho ngươi mệt chết, mệt không chết được ngươi cũng phải làm phiền chết ngươi.

Từ đó cỗ máy chiến tranh của quân đoàn Thiên Sứ được toàn lực thúc đẩy, trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng bọn họ sản xuất ra số lượng Thạch tượng quỷ vượt qua Thái Thản thần tộc. Sau đó càng ngày càng nhiều, cơ hồ mỗi tháng có gần mười vạn đầu Thạch tượng quỷ gia nhập vào quân đoàn Thiên Sứ. Dưới tình huống như vậy, hai bên chiến đấu bắt đầu thay đổi vị trí, Thái Thản thần tộc thương vong giảm bớt, thường thường một trận chiến chỉ tổn thất vài chục người. Mà đồng dạng quân đoàn Thiên Sứ cũng giảm xuống tổn thất, trên căn bản cao thủ cấp Thiên sứ chiến tướng cơ hồ không có tổn thất.

Nhưng mà quân đội Thạch tượng quỷ làm pháo hôi cho hai bên thì lại rơi rụng như mưa. Chờ đến khi hai bên đánh nhau mệt mỏi rút lui, mảnh vụn và tro bụi Hắc Diệu Thạch bay đầy không gian, chất lớp lớp trên mặt đất, khắp nơi đều là bộ phận đứt gãy của Thạch tượng quỷ. Chư thần chiến tranh ngược lại trở thành võ đài của bọn chúng. Thật sự là quá mức khôi hài.

Thế nhưng, nếu như tình huống tiếp tục theo bộ dáng này kéo dài đi xuống, người thắng sau cùng không thể nghi ngờ sẽ là quân đoàn Thiên Sứ. Dù sao tài nguyên của bọn họ quá hùng hậu. Tài sản của Thái Thản thần tộc căn bản không thể nào so sánh được, một khi Hắc Diệu Thạch trên tay Thái Thản thần tộc dùng hết, mà Thạch tượng quỷ tinh nhuệ cũng hoàn toàn tổn thất, vậy thì bọn họ sẽ phải bại lui trở về rồi, nói không chừng còn bị người ta thừa cơ triệt để đánh bại.

Thái Thản thần tộc rất nhanh đã ý thức được vấn đề này, bọn họ cũng không muốn ngồi chờ chết. Lam Tạp tự mình tìm tới Vong Ưu, muốn cầu nàng bán Hắc Diệu Thạch cho Thái Thản thần tộc. Thế nhưng lại bị Vong Ưu cự tuyệt, bởi vì Thái Thản Thần tộc không có nhiều Kim Diệu Thạch trao đổi cùng chúng ta. Nhưng mà Vong Ưu cũng giúp cho Lam Tạp một cái chủ ý tốt, đó chính là lợi dụng thi thể Thạch tượng quỷ trên chiến trường.

Lam Tạp khó xử nói: "Vấn đề này chúng ta từng nghĩ tới, nhưng mà chúng ta rất khó mà chiếm cứ chủ động trên chiến trường, mỗi lần đại chiến kết thúc đều là chúng ta bắt buộc phải rút lui, quét dọn chiến trường người ta là quân đoàn Thiên Sứ đó? Bọn họ y như một đám chó dữ vậy, mỗi lần đều quét dọn chiến trường rất là sạch sẽ, khi chúng ta quay lại tìm kiếm, trên mặt đất không hề nhìn thấy một chút nào sót lại, đám người chim kia xử lý cũng thật là sạch sẽ mà."

"Ha hả." Vong Ưu cười nói: "Chỗ của ta vừa vặn có một cái chiếc nhẫn không gian, có thể tự động thu vật phẩm trong phương viên một dặm, thứ mà ngươi chỉ định sẽ được thu lại trong chớp mắt, lấy tốc độ như sấm sét của các ngươi, ở trên chiến trường đảo qua vài vòng sẽ không khó khăn chứ?"

"Không khó khăn, không hề khó khăn." Lam Tạp vội vàng nói: "Chiếc nhẫn này ta muốn rồi. Cứ ra giá đi."

Thật ra chiếc nhẫn này chỉ là vật phẩm do Da Cáp Đức nhất thời cao hứng chế tạo ra, ngoại trừ hai đặc điểm có không gian rộng lớn và có thể tự động tìm kiếm vật phẩm ra, căn bản không còn chỗ dùng. Nhưng không thể nghi ngờ nó có thể hiệu dụng thực tế trong tình huống này. Thuộc tính tự động tìm kiếm vật phẩm cái là một loại thuộc tính đặc biệt trong Đại Dự Ngôn Thuật mà Da Cáp Đức am hiểu nhất, ngoại trừ hắn ra người khác căn bản không chế tạo nổi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Có sự trợ giúp của nó, tất cả thi thể Thạch tượng quỷ tổn thất sẽ bị Thái Thản Thần tộc cướp đoạt sạch sẽ. Sau đó lại biến thành Thạch tượng quỷ cao cấp tiếp tục chiến đấu với quân đoàn Thiên Sứ. Khà khà, cứ thế hai bên chiến tranh sẽ lâm vào giai đoạn giằng co vĩnh viễn.

Thái Thản thần tộc có vô số Thạch tượng quỷ, mà quân đoàn Thiên Sứ của cải quá dày, không ai có thể tưởng tượng nổi, căn bản không cần lo lắng tổn thất. Cho nên hai bên có thể chơi trò này lâu dài rồi, cơ hồ là một vòng tuần hoàn vĩnh viễn, cứ như thế đi xuống cuộc chiến này kéo dài mấy trăm năm cũng là bình thường. Hắc hắc, chúng ta thích bọn họ đánh nhau, thời gian đánh nhau càng lâu càng tốt, càng kịch liệt càng tốt, tốt nhất có thể làm cho của cải quân đoàn Thiên Sứ hao tổn sạch sẽ đi. Như vậy nói không chừng sau này ta sẽ có cơ hội tiêu diệt bọn hắn triệt để.

Rất hiển nhiên Vong Ưu cũng có ý nghĩ như vậy. Cho nên nàng mới lấy chiếc nhẫn này ra đưa cho Thái Thản thần tộc. Đồng thời nàng cũng lừa gạt được một trăm cây Thiểm Điện tiêu thương, mới nhẹ nhàng hài lòng gật đầu. Một chiếc nhẫn vô ích lại bị Vong Ưu đổi thành một trăm cây thần khí. Vong Ưu đúng là quá mức giảo hoạt rồi.

Dưới sự giúp đỡ Vong Ưu , lổ hổng thiếu hụt Kim Diệu Thạch rốt cục tạm thời được bổ khuyết, ít nhất đã có thể xây dựng xong Thiên Không Thành. Ước chừng một năm sau, hao phí rất nhiều tiền của và vật liệu rốt cục thông qua nghiệm thu cuối cùng cũng tuyên cáo hoàn thành. Kế tiếp là mời tiểu Lục đi tới, sau đó bắt đầu xây dựng kiến trúc thượng tầng trong thành thị, ước chừng lại phải hao tốn thời gian mấy năm nữa.

Hình thể tiểu Lục cực lớn, nhất định phải xây dựng địa phương rộng rãi mới được, chúng ta không giúp được gì rồi, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiểu Lục. Cũng may thực lực của hắn siêu cường, mặc dù không thể tùy tiện đi lại nhưng vẫn phải có vài bản lãnh hữu dụng.

Đầu tiên, tiểu Lục dùng Phiêu Phù Thuật dời cái hồ Thủy nguyên tố vào trong tòa thành, để an trí hồ nước trân quý này, chúng ta kiến tạo thành thị hình dạng giống như một cái thung lũng, không gian ở giữa trống không, đặc biệt dùng để chứa hồ nước Thủy nguyên tố.

Việc di chuyển hồ nước coi như đơn giản, chỉ có bản thân tiểu Lục là lao lực. Hắn lần này không thể mang theo tầng đất dưới chân vào thành rồi, chỉ đành phải rút bộ rễ ra sau đó thân thể trống không chậm rãi bay qua. Bộ rễ của tiểu Lục thật sự quá lớn, chằng chịt một đám rễ to rễ nhỏ thô to hơn mười thước, thậm chí có vài cái rễ chính to dài hơn chục thước. Tốc độ hành động của hắn cũng không nhanh, suốt hai ngày mới rút bộ rễ ra hết được.

Thế nhưng lần này tiểu Lục lại mang đến cho chúng ta một sự niềm vui, ban đầu hắn rút bộ rễ ra dính theo chút ít phấn màu vàng, chúng ta còn không có để ý, nhưng mà sau đó tầng đất phía trên rơi sạch, chúng ta mới phát hiện thì ra trên bộ rễ tiểu Lục dính không phải là thổ nhưỡng màu vàng. Chuyện này quá kỳ quái, chúng ta mau chóng tới kiểm tra, trời đất ơi, đây không phải là Kim Diệu Thạch sao?

Nhờ có phát hiện ngoài ý muốn này, làm cho hai tròng mắt của chúng ta đỏ lên. Phải biết rằng trong mỏ Kim Diệu Thạch đào từ sáng đến tối nhiều nhất cũng chỉ được một vài khối, làm sao giống như bây giờ chứ? Cơ hồ bộ rễ khổng lồ của tiểu Lục đều bị nhuộm thành màu vàng, không có một chút tạp chất. Trời ạ, ai mà ngờ nổi đất tầng tiểu Lục mang đến từ Nguyên tố giới, thế mà toàn là Kim Diệu Thạch đây chứ?

Vong Ưu vội vàng tự mình bay vào trong tầng đất tiểu Lục lưu lại, tra xét rõ ràng một phen, kết quả là nguyên vùng đất dưới chân tiểu Lục đều là Kim Diệu Thạch, chỉ có mặt ngoài là không có.

Ha ha, phát tài lớn rồi, có nhiều Kim Diệu Thạch như vậy không chỉ đủ cho chúng ta xây dựng kiến trúc thượng tầng trong tòa thành. Hơn nữa còn dư ra không ít, hẳn là ít nhất có thể chế tạo hơn trăm vạn Thạch tượng quỷ.

Về phần tiểu Lục tự giác bay đến trên bầu trời tòa thành. Sau đó hạ xuống cắm bộ rễ vào trong tòa thành, thế là xong chuyện. Thế nhưng, bản thể hắn quá lớn, lớn đến mức cản trở nhiều thứ. Cho nên chúng ta mãnh liệt yêu cầu hắn thu bộ rễ lại một chút. Bây giờ tiểu Lục chỉ cao có ngàn thước, phạm vi phát triển chỉ rộng hơn trăm mét.

Nhưng mà Ma Lực Hoàn do hắn tạo thành vẫn kiêu ngạo như cũ. Mỗi vòng tròn kia đều có đường kính bảy tám chục thước, mỗi cái Ma Lực Hoàn giống như là tường thành hoàn toàn bao phủ tòa thành. Bên trong thỉnh thoảng lóe ra từng đạo điện mang, đó chính là một trăm vạn ấu tử Lôi nguyên tố mà chúng ta nuôi thả. Thời gian qua bọn chúng đã trưởng thành lên rất nhiều, không chỉ đã thích ứng cuộc sống nơi này, mà còn thành lập liên lạc với tiểu Lục. Bọn hắn bây giờ đã trở thành cấm vệ quân của tiểu Lục, ngay cả ta cũng không thể chỉ huy.
Bình Luận (0)
Comment