Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 734


Nếu bây giờ mọi sự sẵn sàng bần đạo đã không đợi nổi nữa. Ta lập tức bắt tay vào an bài sự tình. Dù sao lần này chỉ là trở về báo thù, không phải là kiếm chỗ định cư. Ta còn phải quay trở lại đây. Cho nên chúng ta phải an bài mọi chuyện thật tốt mới được.

Đầu tiên là chọn lựa nhân viên, bần đạo tự nhiên phải đi, nhưng mà ta chỉ tính mang đi một phân thân, còn dư lại hai phân thân thì một ở lại trong Hỏa nguyên giới tiếp tục tu luyện, cái kia bế quan trên Thiên Giới. Tiểu Lục cũng đi, tụ nguyên đại trận của ta cũng không có triệt tiêu, nơi đó linh lực rất dư thừa ta dễ dàng lợi dụng nơi này để tu hành, dĩ nhiên, còn có một mục đích chính là giữ nhà. Dù sao Thiên Giới chính là thị trường trọng yếu của ta, lỡ may khi ta không có ở đây lại gặp phải tình huống dị thường, thương phố bị người ta đập cho tan xác, ta đây chẳng phải là đau khổ đến chết sao?

Cho nên bần đạo cần phải lưu lại một phân thân cho trường hợp khẩn cấp, nhưng mà ta cũng không tính toán ra mặt ứng phó những chuyện tình vụn vặt. Thân là người tu hành tu luyện mới là trọng yếu nhất. Trước kia thì không có biện pháp, bây giờ đã có người thay thế ta tự nhiên phải dồn tinh lực trên phương diện tu hành.

Cho nên bần đạo an bài tất cả Vị Diện do ta khống chế, giao hết thảy mọi chuyện cho Phù Nghê Nhã, khả năng quản lý của nàng ngay cả ta cũng cam bái hạ phong. Đồng thời ta còn lưu lại Hải Luân vốn không có lực chiến đấu, nàng có kinh nghiệm nhiều năm trị quốc, tối thiểu cũng có thể trợ giúp cho Phù Nghê Nhã.

Về vấn đề văn hoá, giáo dục và kinh doanh nhờ có các nàng nên ta cũng tạm an tâm. Thế nhưng trên phương diện quân sự phải có nhân tài và quân đội mới được. Cho nên, bần đạo để lại cho Lệ Nhược Nhã, Anna chỉ huy một chi quân đoàn Kim long, bây giờ số lượng Kim long đã đạt đến hai mươi vạn, xem như là một cỗ lực lượng rất cường đại. Ta cũng không mang Lệ Nhược Nhã đi theo hoàn toàn là vì quan tâm đến nàng. Dù sao lần này trở về là để tiêu diệt người chim, nàng từng là chiến hữu nên sẽ có tâm lý trở ngại. Ta làm sao có thể bức bách nàng chém giết chiến hữu của mình chứ? Chuyện này cũng quá mức tàn khốc, cho nên khi chiến đấu với quân đoàn Thiên Sứ ta chưa bao giờ để cho Lệ Nhược Nhã tham dự.

Đồng dạng đạo lý ta cũng lưu lại Ba Đa Lạp. Còn có Cao Sâm, người này thực lực không cao. Hơn nữa trong tòa thành ngoại trừ ta ra cơ hồ đều là mỹ nữ, có thêm hắn thật sự rất là khó chịu, dứt khoát cho hắn giữ nhà vậy.

Những người còn lại đều được ta mang đi, có Vong Ưu, Mân Nhi, Ái Liên Na, Băng Hỏa công chúa, Hương Hương. Mặt khác, nữ thần Tự Nhiên cũng đi theo chúng ta, bởi vì nàng cần phải chính thức bái kiến sư phụ Mộc đạo nhân vốn chưa từng gặp mặt,. Nàng thân là nữ thần dĩ nhiên không thể tự mình hành động, cùng đi với nàng còn có một chi Thần Mộc đại quân, tổng cộng hơn một ngàn Thần Mộc chiến sĩ và hai vị Thần Mộc đại tướng. Bọn họ được ta an bài tại trong một địa phương rộng rãi để cho nàng an trí quân đội dễ dàng. Nữ thần Tự Nhiên cho thuộc hạ biến thành loại hình cây cối, an tâm ở nơi này tu luyện, chính nàng ngày ngày cùng chúng ta ở chung một chỗ, ai dà, lại thêm một phiền toái rồi.

Tin tức bần đạo sắp rời đi mặc dù bí mật, tuy nhiên không thể gạt được nữ thần Nguyên Tố, dù sao tòa thành cũng có người của nàng trong đó. Nếu như không từ mà biệt thật sự có điểm thất lễ, cho nên bần đạo dứt khoát tới cửa bái kiến, một là xem như nói lời từ biệt, mặt khác cũng mời nàng chiếu cố dùm lãnh địa của ta. Nữ thần Nguyên Tố liền hớn hở đáp ứng.

Trở về suy nghĩ một hồi, bần đạo không thể nặng bên này nhẹ bên kia mà? Cho nên, ta lại truyền tin tức nói cho Hỏa tổ biết, cũng mời hắn thay ta trông nom một chút. Về phần những người khác tạm thời bỏ qua vậy, đặc biệt là Minh thần, ta cũng không tin nổi hắn.

Thế nhưng, đối với mục đích và lộ tuyến của chuyến đi, ta không có nói cho bọn họ biết rõ ràng. Chủ yếu là sợ bọn họ ngăn trở ta đi tìm người chim tính sổ, dù sao chúng ta và Cáp Mặc còn có hiệp nghị ngưng chiến, nữ thần Nguyên Tố và Hỏa Tổ hiển nhiên không muốn là người đầu tiên phá hư hiệp nghị. Thế nhưng, bần đạo lại không nghĩ như thế, dù sao Zeus không phải là thuộc hạ Cáp Mặc, rồi lại nói, chỉ cần làm bí ẩn, khoảng cách lại xa như vậy, hẳn là không bị Cáp Mặc phát hiện. Cho dù có bị phát hiện ta cũng không cần, có ân sư làm chỗ dựa, một khi khai chiến ta cũng không sợ ai hết.

Bần đạo cho là khả năng khai chiến thật sự quá thấp, ta cũng không tin bọn họ bây giờ ngay cả Thái Thản thần tộc còn không có giải quyết được, chẳng lẽ còn dám đến trêu chọc chúng ta? Muốn tác chiến hai nơi sao? Trừ phi là bọn họ chán sống, nếu không bọn họ cũng chỉ có thể đè xuống cơn giận dữ mà thôi.

Hết thảy an bài thỏa đáng xong, bần đạo cuối cùng mời người nhà tới. Ông nội, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, bốn vị ca ca và chị dâu, cùng nhau được ta gọi lên Thiên Giới. Bần đạo cẩn thận nói cho bọn họ nghe, cuối cùng ta cũng không bộc lộ ra thân phận chân thật của mình. Hài tử bản thân cực khổ nuôi lớn đột nhiên biến thành thần minh, ta sợ bọn họ chịu không được kích thích này, đợi ta trở lại rồi nói sau vậy.

Đưa tiễn người nhà rời đi xong bần đạo không trì hoãn nữa, chính thức quyết định lên đường. Dựa theo lộ tuyến Mai Lặc đưa cho, trạm thứ nhất chúng ta tới là Ma giới, nhà của Mân Nhi, nơi đó có một Truyện Tống Trận từ thời thái cổ, sau đó chuyển qua Địa Ngục giới. Khà khà, ngày về nhà rốt cục cũng tới.

Ngày hôm nay, cuối cùng bần đạo cũng có cơ hội đưa Mân Nhi trở về Ma giới, nơi đó đối với chúng ta mà đã không còn là một địa phương khó khăn gì nữa, bổ ra không gian đi qua là được. Chẳng qua là Thiên Không Thành quá lớn, cứ như vậy đi qua sẽ làm hao phí rất nhiều ma lực. Vì thế bần đạo quyết định bỏ tòa thành này vào trong không gian cầu, làm vậy sẽ có thể mang theo nó dễ dàng. Nhưng mà tiểu Lục lại cảm thấy không vui, kiên quyết phải tự mình điều khiển tòa thành đi một chuyến, ta không có biện pháp nào khác đành phải giao tọa tiêu cho hắn. Sau đó mọi người ở trong tòa thành ăn chơi nhàn nhã. Tiểu Lục cũng không khách khí, hắn mạnh mẽ dùng ma lực cường hãn xé rách không gian, tòa thành to lớn với phương viên trăm dặm cứ thế trực tiếp xuyên qua Vị Diện đi đến Ma Giới. Chúng ta thấy vậy đều trợn mắt hốc mồm líu cả lưỡi.

Địa phương chúng ta xuất hiện là ở một sa mạc hoang vu, ngoại trừ một ít xương trắng buồn thiu và trận trận hàn phong ra, cũng không có thứ gì khác, quỷ dị nhất chính là khi chúng ta lên đường rõ ràng là buổi sáng, thế mà lúc đến nơi này lại biến thành buổi tối.

Tiểu Lục là người đầu tiên chịu không được, lớn tiếng kêu lên: "Đây là địa phương rách nát gì thế? Vừa lạnh vừa hoang vu, khó chịu chết đi được, tuyệt đối không chơi được, ta muốn đổi lại địa phương khác." Vừa nói xong hắn định phát động không gian pháp thuật lần nữa.

Bần đạo mau chóng ra tay can ngăn hắn, cười khổ nói: "Đừng đừng, một lần tới là không dễ dàng, chúng ta còn có chính sự muốn làm mà."

"Nhưng mà nơi này một chút linh khí cũng không có. Hơn nữa còn có rất nhiều năng lượng mặt trái tồn tại, không ngừng làm tiêu hao ma lực của ta. Mặc dù điểm tổn thất này ta căn bản không cần lý đến, tuy nhiên nó làm cho ta không thoải mái." Tiểu Lục lại gây khó khăn cho ta.

"Vậy ngươi vào không gian cầu dung thân đi, chờ ta tìm được địa phương tốt lại thả ngươi ra ngoài." Bần đạo cười nói.

"Nhưng mà bên trong cũng không có thứ gì cả. Rất là buồn bực nha!" Tiểu Lục không thuận ý lắm.

"Ha hả, không hề buồn bực, một hồi ta còn phải đi vào tòa thành Ma giới chơi nữa, ngươi có thể thông qua ấn ký trên người ta để xem cảnh mà." Bần đạo cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Vậy cũng được !" Tiểu Lục nói: "Thế nhưng, ngươi không thể che đậy ấn ký của ta."

"Biết rồi, ta bảo đảm sẽ không che đậy ở Ma giới." Bần đạo cười nói, sau đó ta bay lên trời đồng thời hô to: "Được rồi, cùng ta đi thăm Ma Giới nào. Ai không thích nơi này thì có thể ở trong tòa thành nói chuyện với tiểu Lục."

"Hì hì, chúng ta cùng đi chơi." Tất cả mọi người theo sát bần đạo, vừa đi vừa thảo luận đủ thứ chuyện. Bần đạo cảm thấy kỳ quái là nơi này có giá trị gì để thảo luận sao? Ta cẩn thận nghe ngóng một hồi, thì ra các nàng đang đàm luận làm sao để bảo vệ tốt nhan sắc khi đi trong sa mạc. Ta ngất mất thôi !"

Choáng thì cứ choáng, chính sự ta vẫn phải làm, bần đạo tiện tay thu tòa thành vào không gian cầu, sau đó hỏi Mân Nhi: "Mân Nhi. Nơi này là địa phương quỷ gì thế?"

"Hẳn là sa mạc hoang dã, là một trong những địa phương hoang vu nhất ở Ma giới." Mân Nhi cười nói: "Nơi này giữa ngày và đêm chênh lệch nhiệt độ đặc biệt lớn, đừng xem bây giờ lạnh muốn chết. Vào ban ngày, bỏ thịt tươi trên tảng đá cũng có thể trực tiếp nướng chín đó."

"Ồ, thật là đáng sợ." Hương Hương kinh ngạc nói: "Vậy chúng ta đi nhanh lên một chút, ta cũng không muốn chờ đến ban ngày bị phơi nắng, sẽ khô da mất !" Nàng có thuộc tính gần với thực vật, ở địa phương không có màu xanh như thế này tự nhiên cực kỳ không quen.

Mân Nhi nhìn lên vầng trăng sáng phân biệt phương hướng, lập tức chỉ tay ra, nói: "Hướng kia, nhiều nhất năm trăm dặm là có bộ lạc Ma tộc tồn tại."

"Đi thôi." Bần đạo vung tay lên, sau đó kéo tay hai nàng Băng Hỏa hai công chúa bay qua hướng bên kia. Vong Ưu kéo Hương Hương đi theo phía sau, những người khác cũng rất nhanh, không cần chúng ta hỗ trợ cũng có thể đuổi kịp tốc độ của ta.

Khoảng cách năm trăm dặm đối với ta chỉ là trong nháy mắt, nhưng vì chiếu cố đám người Mân Nhi, chúng ta đành phải thả chậm tốc độ. Như vậy sẽ kéo dài thời gian hơn, chúng ta thừa cơ hội này nghe Mân Nhi nói về tình huống vùng phụ cận.

Thì ra chỗ này thuộc về biên giới Ma giới, bởi vì không thể có đủ lương thực, điều kiện sinh sống lại rất ác liệt, cho nên dù là Ma tộc cũng không muốn tới đây sinh hoạt. Thế nhưng, ở trong sa mạc còn có một vài bộ lạc Ma tộc sinh sống, nhiều nhất chính là Cuồng Bạo Ải nhân tộc. Bọn họ dựa vào ranh giới sa mạc sản xuất một vài loại lương thực tạm ăn no bụng, đồng thời dựa vào đặc sản kỳ lạ chỉ có ở trong sa mạc để làm sinh ý, dùng để đổi lấy khí cụ cần dùng hằng ngày.

Đừng xem ở sa mạc điều kiện gian khổ, thật ra cũng có vài địa phương bảo vật tập trung dày đặc, dưới mặt đất rất dễ dàng nhặt được ma tinh thạch Băng hệ hoặc Hỏa hệ. Trong đó độc hữu nhất chính là ma thú, đa số đều có thực lực cường hãn, chỉ cần giết chết một con là có thể dùng thi thể đổi được rất nhiều tài phú. Cho nên nơi hoang vu này tương đối hỗn loạn, bình thời rất dễ đụng phải đội ngũ Cuồng Bạo Ải Nhân đi săn thú. Thế nhưng, tình huống bây giờ hơi khác.

"Kỳ quái, làm sao đến bây giờ vẫn không có đụng tới một người sống nào nhỉ?" Mân Nhi khó hiểu hỏi.

"Nơi này rộng lớn như vậy, không gặp ai cũng là bình thường mà? Huống chi đang là buổi tối nữa." Hương Hương cười nói.

"Không đúng, cho dù không gặp người cũng phải thấy dấu vết nào đó chứ?" Mân Nhi giải thích: "Tỷ như dấu chân, những tên lùn kia một thân trọng giáp, đặc biệt tay cầm trọng chùy, ở địa phương này đi lại sẽ phải lưu lại dấu chân, mấy ngày cũng không thể mất được. Nhưng mà chúng ta tựa hồ không nhìn thấy một cái, còn nữa, bây giờ là ban đêm, bọn họ sẽ đốt lửa sưởi ấm, lấy tầm mắt của chúng ta, ánh lửa trong trăm dặm hẳn là thấy được rõ ràng. Huống chi chúng ta đã bay xa như vậy, cho dù thế nào cũng nên đụng tới một hai đội săn thú mới đúng? Nhưng mà bây giờ tại sao không có gì hết chứ? Chẳng lẽ…?"

Chẳng lẽ cái gì nàng không nói, nhưng mà chúng ta cũng hiểu được. Rất có thể là Cuồng Bạo Ải Nhân đã bị diệt tộc. Bần đạo và Vong Ưu nhìn thoáng qua, từ trong đôi mắt đối phương thấy được sự kinh hãi. Hiển nhiên chúng ta cùng nghĩ đến một điều.

Thế nhưng, bây giờ dù sao cũng không có chứng cớ, không thể dễ dàng kết luận, Vong Ưu an ủi Mân Nhi: "Được rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ, nói không chừng bọn họ có việc gì đó không thể ra ngoài, cho nên mới không có thời gian tới nơi này."

"Chỉ hy vọng là thế." Mân Nhi cười khổ nói.

Sau đó, đám người chúng ta mất đi tâm tình cười giỡn, tất cả đều im lặng lên đường. Tốc độ tiến lên rất nhanh, vượt qua vài ngọn núi, cuối cùng chúng ta đã bay ra khỏi sa mạc hoang vu. Phía ngoài sa mạc cũng không tốt hơn nhiều lắm, mặc dù có đất đai, tuy nhiên chỉ là toàn là cỏ dại mọc thưa thớt mà thôi. Nhìn toàn cảnh dưới mặt đất, bốn phương tám hướng còn có vài dãy ruộng khô, tựa hồ từng được ai đó trồng trọt. Đã có đồng ruộng, vậy thì khẳng định cũng có thôn xóm ở phụ cận. Nghĩ tới đây, chúng ta mau chóng phân tán ra tìm kiếm khắp nơi, rốt cục tại địa phương không xa phát hiện một thôn làng.

Thế nhưng, nói một cách chuẩn xác hơn, hẳn phải gọi là "đã từng là thôn xóm" mới đúng, bởi vì chúng ta chỉ thấy được một mảnh đổ nát thê lương. Điều này cũng nằm trong dự liệu của chúng ta, nếu như trong thôn có người thì nơi này sẽ không có cỏ dại mọc nhiều như thế. Di tích trong thôn làm cho chúng ta lấy làm kinh hãi, khắp nơi bên trong toàn là hài cốt, tất cả khung cảnh chỉ có một màu đen thui, hiển nhiên bị hỏa hoạn thiêu rụi. Thậm chí, chúng ta còn có thể nhìn ra dấu vết của ma pháp hai hệ Ám Hỏa tàn sát bừa bãi.

Mân Nhi và Vong Ưu đều am hiểu phân tích hiện trường, hai người cẩn thận xem xét một phen, xác minh với nhau một lát đã cho ra kết luận rất nhanh. Mân Nhi cau mày nói với chúng ta: "Cái thôn này hẳn là bị người ta đột nhiên tập kích. Từ phương diện thi thể và nhà cửa mà xem xét, người bị tập kích chính là Cuồng Bạo Ải Nhân, người tập kích là chiến sĩ Ma Trư tộc. Bởi vì ta tìm được không ít răng nanh đứt gãy của bọn họ, còn có mấy bộ hài cốt rất giống với bộ dáng bọn họ. Thế nhưng có một chỗ rất kỳ quái..."

"Là cái gì?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Cuồng Bạo Ải Nhân không phải là hạng yếu ớt ngồi không, hàng năm ở trong sa mạc rèn luyện cho bọn họ thực lực phi thường cường hãn. Ma Trư nhất tộc mặc dù không tồi, nhưng không thể so sánh với Cuồng Bạo Ải Nhân được. Cho nên, bình thường mà nói hẳn là Ma Trư tộc chết nhiều hơn mới đúng, song ta chỉ tìm thấy rất ít thi thể chiến sĩ Ma Trư." Mân Nhi nói: "Bọn họ không có thói quen mai táng người chết, bình thường có bao nhiêu thi thể là có bấy nhiêu thương vong. Người chết đa số là Cuồng Bạo Ải Nhân, điều này làm sao có thể được?"

"Sử dụng pháp thuật !" Vong Ưu cười nói: "Ngươi không có nhìn ra sao? Thôn này từng bị số lượng lớn pháp thuật hỏi thăm qua, mà Cuồng Bạo Ải Nhân không biết sử dụng pháp thuật, cho nên chỉ có thể đơn phương tiến công. Cứ như vậy sẽ có thể giải thích được lý do thương vong rồi."

"Nhưng vấn đề là Ma Trư tộc cũng không biết pháp thuật mà?" Mân Nhi cười khổ nói: "Hơn nữa xú danh của bọn chúng cũng quá rõ ràng, căn bản không thể nào mời được nhiều pháp sư thực lực cường hãn như vậy!"

"Đây là chuyện khi nào?" Bần đạo hỏi.

"Không biết." Mân Nhi bất đắc dĩ nói: "Khí hậu Ma giới quá bất thường, tốc độ thi thể rửa nát cũng không thể xác định, có đôi khi một hồi là hư mục hết, có đôi khi mấy trăm năm cũng không có thay đổi. Ta nhìn không là chuyện khi nào."

"Có gì khó khăn chứ!" Nữ thần Tự Nhiên đột nhiên cười nói: "Chúng ta tìm người sống hỏi một chút không phải là được rồi sao? Chẳng lẽ Ma giới còn không có một người sống nào nữa?"

"Ha hả, đúng vậy, chúng ta là người trong cuộc đúng là ngu ngốc quá đi." Vong Ưu cười nói: "Mọi người tới trước tìm kiếm xem sao!" Vừa nói xong nàng mang theo Hương Hương bay ra ngoài. Chúng ta tự nhiên là theo sát phía sau.

Thời gian kế tiếp chúng ta vừa tìm được vài thôn khác, tình huống hoàn toàn giống với thôn kia, toàn thôn đã biến thành một mảnh phế tích, một người sống cũng không tìm được.

Mân Nhi tức giận nói: "Chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa, trực tiếp bay tới Ma Hoàng thành đi. Cho dù trong Ma giới người ta chết hết, nhưng ở đó nhất định sẽ còn có quỷ hồn." Sau đó, Mân Nhi mang theo chúng ta bay vào trung tâm Ma giới.

Dọc theo con đường này, chúng ta từng nhìn thấy vài thị trấn lớn, nhưng mà vừa hạ xuống quan sát, thế nhưng cũng chỉ là phế tích, ngoại trừ đống hài cốt ra, căn bản không có người sống. Thế nhưng, ông trời không phụ lòng người, khi chúng ta xâm nhập sâu vào trong Ma giới rốt cục cũng nhìn thấy một thôn xóm còn bay ra khói bếp, trời đất ơi, xem như đã có thể nhìn thấy người sống rồi.

Thôn nhỏ này là cư dân của Ma tộc xây dựng và sinh hoạt. Bộ dạng những Ma nhân trong thôn thể hiện rõ đặc điểm của Ma giới, bề ngoài của bọn hắn hiện ra lân phiến đen nhánh, y như xác rắn vậy. Hơn nữa trên đầu bọn họ còn có hai cái sừng nhọn, móng tay y như chim, có móc câu mọc dài ra, sắc bén dị thường. Chỉ nhìn bề ngoài cũng biết bọn họ có khả năng chiến đấu tốt cỡ nào rồi. Lớp vảy ngoài của bọn họ có lực phòng ngự không hề thua kém trọng giáp bình thường, móng vuốt sắc bén còn hơn cả vũ khí, bọn họ đều được tu luyện vũ kỹ, hết thảy điều đó làm cho tất cả Ma nhân đều có phẩm chất chiến sĩ ưu tú.

Thế nhưng, trong thôn trước mắt chúng ta đã không còn bất kỳ một gã chiến sĩ trưởng thành nào, có chừng mười mấy người lão nhân già nua sắp sửa xuống mồ, còn không thì là con nít cao không tới một thước. Về phần nam nữ thành niên thì không hề thấy.

Những người này đang cực khổ trồng trọt trên đồng ruộng, nhìn thấy chúng ta là khách không mời mà đến, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn rồi tiếp tục bắt đầu làm việc. Hương Hương tâm địa hiền lành, nhìn thấy những hài tử và lão nhân kia đều đói bụng đến mức da bọc xương, rất là đáng thương nên nàng từ trong không gian giới chỉ lấy ra một ít lương khô đưa cho bọn họ.

Đám người kia nhận lấy lương khô lập tức ngửi thấy hương vị ngọt ngào, vội vàng nhét vào trong miệng. Mà đám người chung quanh vừa thấy tình cảnh này cũng mau chóng chạy tới, dùng ánh mắt trông mong nhìn tới Hương Hương. Hương Hương không đành lòng cho nên lấy lương khô ra cho tất cả bọn họ. Nhưng mà mấy thứ này chỉ là đồ ăn vặt nàng tiện tay mang theo, căn bản không đủ cho nhiều người như vậy. Phân hết khẩu phần rồi nàng quay mặt lại dùng ánh mắt to long lanh nhìn ta.

Bần đạo lập tức bị ánh mắt nàng đánh bại. Chỉ đành cười khổ nói: "Ai còn có đồ ăn thì đưa cho bọn hắn đi."
Bình Luận (0)
Comment