Vương Cung, trong đại sảnh nghị sự, đại sảnh xanh vàng rực rỡ này chỉ có rất ít khánh điển mới mở ra, hiện tại, quốc vương đem chỗ này tiến hành khen ngợi ta, hiện trường ít lắm cũng trăm quý tộc xem lễ, đã tính là cực kỳ long trọng rồi.
Thật ra thì bần đạo đối với việc này một chút cũng không để ý, hơn nữa vừa nghĩ tới cấp cho tên quốc vương ngu ngốc này một cái quỳ là chịu không nổi rồi. So với việc ăn phải con ruồi còn ác tâm hơn. Nhưng tình thế không do người, mấy năm này ta cùng quốc vương đối nghịch, người trong nhà ở chính giữa thật không tốt lắm, mụ mụ cơ hồ hận không được ngày ngày viết thơ, khuyên ta về sớm một chút, bần đạo mặc dù đối với quốc vương rắm chó này hứng thú không lớn, nhưng từ mẫu lại rất là chiếu cố. Dù sao, bần đạo cho dù đã qua một đời cũng không có hưởng thụ qua tình thương ấm áp của mẹ, hiện tại có mẫu thân yêu thương như vậy, làm sao cũng không nhẫn tâm để cho nàng thương tâm, không thể vì tốt cho nàng mà đi ủy khuất bản thân một chút.
Bần đạo vẻ mặt khó chịu đi tới trước mặt quốc vương chân sau quỳ xuống, buồn bực nói: "Thần lãnh chủ Bác Lạp Tư - Long Thanh Thiên, quang minh lịch ngày 11 tháng 9 năm 4478 toàn diệt 20 vạn tinh nhuệ quân đoàn Lam Sắc của Ni Cổ Lạp Tư tại Tinh Linh sâm lâm, tù binh Ni Cổ Lạp Tư cùng 2000 người. Dâng cho bệ hạ, chúc bệ hạ võ vận hưng thịnh!"
"Ta, quốc vương Đại Hoa quốc tiếp thụ ngươi hiến chúc, cũng lấy quyền lợi của ta Quang Minh thần ban cho, phong Long Thanh Thiên làm nhất đẳng hầu tước, tiền thưởng mười vạn, lại phong làm vương quốc nhị đẳng tướng quân Vạn phu trưởng!" Quốc vương đem mũi kiếm đặt lên đầu vai của ta, cao giọng nói.
(chú thích: tướng quân phân tam đẳng, tam đẳng tướng quân là Thiên phu trưởng, nhị đẳng là Vạn phu trưởng, nhất đẳng là Sư đoàn trưởng, Sư đoàn trưởng có thủ hạ là mười Vạn phu trưởng và 10 vạn lính, lại lên cao hơn chính là Nguyên soái, Nguyên soái là quân đoàn trưởng, quân đoàn trưởng thủ hạ có sư đoàn số lượng không hạn định, tứ đại dã chiến quân đoàn đều có năm sư đoàn, cộng lại là 50 vạn người, chỉ là bọn hắn thường kỳ chỉ có 20 vạn, còn dư lại 30 vạn một nửa thì huấn luyện, một nửa thì canh tác, coi là nửa quân nhân, nếu không chỉ bằng Đại Hán quốc tổng cộng mới 70 triệu nhân khẩu, làm sao nuôi nổi mấy trăm vạn quân đội đây? Trung ương Vương gia cận vệ quân có 150 vạn, nhưng bọn hắn trường bị quân đội có 50 vạn, những người khác cũng là nửa quân nhân tạo thành. Mặc dù là nửa quân nhân, nhưng huấn luyện của bọn hắn so với quân chánh quy cũng không kém là bao nhiêu, trang bị chỉ kém chút ít.)
Bần đạo từ ánh mắt của hắn nhìn qua cũng có bất đắc dĩ cùng xúc động phẫn nộ, chỉ sợ việc hiện tại hắn muốn làm nhất chính là lấy kiếm trong tay hung hăng đâm vào cổ họng của ta đi. Nghĩ tới mấy năm nay quốc vương ăn đủ loại chuyện lý thú trong tay ta, bần đạo không khỏi vui vẻ lên. Những năm này quốc vương chỉ thích tìm ta phiền toái, tỷ như hắn phái người đến chỗ ta hạ độc, đừng hiểu lầm, không phải là độc dược, là thuốc xổ, hắn cũng phải cố kỵ gia tộc huyết thệ, không dám đòi mạng của ta, chỉ có thể giáo huấn ta một chút. Bần đạo bắt được bọn họ, liền phái dực nhân, len lén đem đầu hung thủ từ phía trên cao ném vào trong viện hắn, dĩ nhiên phía trên đã trải qua đặc biệt xử lý, mùi hôi thúi kéo dài rất lâu không hết, khiến hắn ác tâm mấy ngày ăn không ngon. Hắn còn từng phái người tập kích thương đội của ta, bắt đầu hắn chiếm được tiện nghi, sau ta phái Cuồng Long kỵ sĩ hộ giá, hắn liền không có biện pháp rồi, không thể chịu thua thiệt như vậy. Vương quốc cảnh nội mấy chỗ vương gia chuyên doanh vàng, bạc, bảo thạch liên tục gặp phải người không rõ thân phận cướp bóc, mấy ngàn bảo vệ đóng quân bị mấy trăm giặc cướp giết nằm xếp lớp, người có chút đầu óc liền biết là ta làm, ngoại trừ ta ra, ai có thể điều động nhiều cao thủ như thế? chỉ có mấy đại gia tộc thôi, nhưng bọn hắn đều giám thị lẫn nhau suốt, muốn cho mấy trăm cao thủ bị nhiều người giám thị biến mất, căn bản là không thể nào. Quốc vương biết rõ là ta cũng chỉ đành nhận, ai kêu hắn đuối lý trước đây. Không thể làm gì khác hơn là thông qua mẫu thân quay vần, mới để cho bần đạo thu hồi đội cướp bóc.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGNghĩ đi nghĩ lại nhức đầu, quốc vương nói xong thấy ta không có phản ứng, chỉ dồn sức cười cười, giận đến hắn mắng thầm: "Ngu ngốc…hừ!". Sau đó hung hăng ho khan một tiếng, ta mới giựt mình tỉnh lại. Không chịu nổi, quá xấu rồi, bần đạo vội vàng nói: "Tạ ơn bệ hạ!"
Cuối cùng chính là long trọng cuồng hoan, trong yến hội, vương đô mấy đại thế gia cũng đến mời rượu ta, bọn họ đối với ta rất tốt, không chỉ bởi vì bọn họ cùng Long gia quan hệ rất tốt còn là do lãnh địa của ta có rất nhiều sản nghiệp của bọn họ, ta cũng nhìn mặt mũi mẫu thân cho bọn hắn rất nhiều ưu đãi, cho nên khi ta cùng quốc vương đấu tranh mặc dù khiến quốc vương ăn đủ mệt, nhưng không có một chút nguy hiểm. Mấy đại gia tộc đứng giữa ta cùng quốc vương, trong tối ngoài sáng ai cũng không giúp, ngầm giúp cho ta không ít chuyện. Những thứ khác không nói, đội cướp bóc của ta không có bọn họ âm thầm che chở thì sớm chết không biết bao nhiêu rồi. Đối với những người này, bần đạo luôn luôn hết sức trân trọng. Về phần Thạch Nguyên Hùng Nhị, bần đạo cũng cố nén ác tâm cùng hắn cạn một chén, trên mặt mũi cho trôi qua đi. Thật con mẹ nó dối trá, bần đạo cũng bắt đầu khinh bỉ mình.
Vương Hậu cô cô còn đang giận ta, mẫu thân xách lỗ tai ta đi bồi tội nàng, ai! Buồn bực a!
"Vương Hậu bệ hạ mạnh khỏe!" Bần đạo nặn ra vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn nói.
"Không tốt!" Vương Hậu lạnh lùng nói: "Bị cháu của mình đẩy ra ngoài cửa, ta có thể khỏe không?"
"Tiểu tử thúi, mau xin lỗi cô cô ngươi!" Mẫu thân cả giận nói: "Không dụ dỗ cô cô ngươi vui vẻ, ta liền không nhận ngươi làm con !"
Thấy mụ mụ làm thật, bần đạo vội vàng đầu hàng, nói: "Ha hả! Cô cô luôn luôn là người rộng lượng , làm sao vẫn vì một đứa bé như ta mà buồn bực chứ?"
"Hừ, ngươi chỉ có mồm mỏ ngọt ngào! Câu đầu tiên đem ta đuổi đi? Vậy cũng không được, thứ tốt ngươi nhiều như vậy, xem ngươi lấy cái gì hiếu kính ta!" Vương Hậu cười híp mắt nói.
Ai! Lại muốn rủi ro rồi, thế nhưng cũng không mất một cơ hội tốt, nơi này nhiều quý phụ nhân như vậy, muốn quảng cáo thật sự là chuyện quá dễ dàng. Nghĩ đến , bần đạo vội vàng lớn tiếng cười nói: "Ta lần này cố ý mang đến cho ngài một phần lễ vật cực kỳ trân quý, bảo đảm ngài tuyệt đối hài lòng!"
Nghe được ta nói, người xung quanh quả nhiên bắt đầu tụ lại, tình hình lễ vật ta lần trước cho Vương Hậu bọn họ cũng đều nhớ được, bọn họ đều tò mò ta lại lấy ra món đồ kinh thế hãi tục gì mà dám lớn lối như thế chứ?
"Hừ! Khẩu khí thật lớn! Nói như thế nào ta cũng là Vương Hậu một nước, thứ gì ta chưa từng thấy? Hôm nay bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể lấy cái gì ra, dám nói cho ta tuyệt đối hài lòng?" Cô cô muốn nhìn thấu trò của ta, thập phần phối hợp giúp ta tăng khẩu vị lên đám quý tộc chung quanh.
"Đúng! Mau lấy ra xem một chút! Mụ mụ cũng rất tò mò đây?" Mẫu thân cũng hát đệm nói.
"Hắc hắc! Mời xem!" Bần đạo từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình thủy tinh tinh mỹ, bên trong là một loại chất lỏng vàng nhạt sềnh sệch.
"Cái bình thật đẹp!" Vương Hậu ngạc nhiên nói.
Bần đạo ngất mất, ta cho đồ vật bên trong, ngươi đi khen cái bình? Thế nhưng cũng không trách nàng, cái thế giới này không có thủy tinh, loại bình tinh xảo đặc sắc này chỉ có thể dùng thủy tinh hoặc bảo thạch tạo ra. Bần đạo đành kiên nhẫn giải thích: "Cái bình thủy tinh này là kiệt tác của Địa Tinh đại sư, riêng bình thủy tinh này đã hết sức khó có, không chỉ lớn, mấu chốt nhất là cực kỳ trong suốt, đây không phải là hiếm có thôi đâu, hơn nữa phía trên bình hoa văn tinh mỹ, cũng là thủ công tinh khiết tinh chế mà thành, vị Địa Tinh đại sư kia hơn mười năm mới làm ra, riêng bình này liền giá trị trên mười vạn kim tệ rồi. Chỉ là, xin chú ý, nó hiện tại chỉ là một bao trang dùng để chứa đồ mà thôi!"
"Ohh!" Người chung quanh cũng sợ hãi than, lên tiếng nói: "Mười vạn kim tệ bình chỉ là bao trang? Vậy đồ vật bên trong trị giá bao nhiêu đây?"
"Bên trong là cái gì?" Vương Hậu cầm lấy bình cẩn thận xem xét nói, "Có thể mở ra không?"
"Dĩ nhiên có thể!" Bần đạo chú ý làm như thần bí nói: "Về phần đồ vật bên trong là cái gì, ta không nói trước!"
"Tại sao?" Vương Hậu kỳ quái hỏi, nhưng ngay sau đó nàng mở bình ra, lập tức một cổ hương thơm mê người tràn ngập cả đại sảnh. Loại hương thơm này đạm mạc thanh nhã, lưu luyến vô cùng, người nghe thấy tinh thần rung lên một trận, giống như thân lâm tiên cảnh, thoải mái nói không nên lời.
"Trời ơi! Đây là vật gì, thật là mê người!" Vương Hậu không đợi ta trả lời liền tiếp tục vui mừng hỏi.
"Vật này danh khí rất lớn, ta nói ra sợ các ngươi không tin, không bằng để cho Tạp Lạp Đại Ma đạo sư tới phân biệt một chút!" Bần đạo mỉm cười nói.
"Tốt! Ta tới xem một chút!" Tạp Lạp sớm bị cổ mùi thơm này dẫn tới, nghe được ta nói, không do dự đứng ra, đi tới trước mặt Vương Hậu nhẹ thi lễ, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng mở bình thủy tinh ra, cẩn thận quan sát, còn bất chợt lại gần miệng bình dùng sức ngửi.
Hắn dường như quá mức để tâm, đã là lúc nào rồi, tất cả mọi người chờ đợi không nhịn được, hắn còn đang không ngừng say mê hưởng thụ hương vị. Vương Hậu tức giận từ trong tay của hắn giật bình lại đóng nắp, nói: "Đại sư! Ngài đủ chưa?"
"Đủ rồi! Đủ rồi!" Tạp Lạp lúng túng nói: "Thật không tốt, thật sự là quá say mê rồi, nhất thời thất thố, xin Vương Hậu thứ lỗi !"
"Không sao, người nào nghe thấy loại hương thơm này cũng phải say mê thôi!" Vương Hậu rộng lượng nói: "Thế ngài biết đây là cái gì sao?"
"Dĩ nhiên!" Tạp Lạp tự hào nói: "Đây phải là trong truyền thuyết có thể làm cho con người vĩnh trú thanh xuân - tử tinh phong mật!"
"A! Trời ơi!" Mọi người trong đại sảnh bị bốn chữ "vĩnh trú thanh xuân"trong miệng Tạp Lạp khiến cho sợ ngây người. Mấy phu nhân vô cùng kích động, thậm chí hôn mê bất tỉnh. Vĩnh trú thanh xuân cái khái niệm gì a?