Trường Từ Tạ Sơn Hà

Chương 2

Trên núi Thanh Nhai có một phái Thanh Nhai, trăm ngàn năm qua đều dạy kiếm.

Ngày đó ta được Tạ Trường Từ nhặt về, đúng lúc hắn và sư huynh Linh Sơn tiên nhân của hắn xuống núi đi bộ.

Hắn đi để trừ yêu, còn Linh Sơn tiên nhân thật sự chỉ đi tản bộ.

Sư huynh hắn nhìn thấy ta, chậc chậc hai tiếng, còn hắn đi về phía ta.

Lúc đó ta giả dạng làm đứa trẻ con người phạm bị vứt bỏ, cũng không biết tính tình của Tạ Trường Từ này thế nào, nhưng ta biết hắn là mục tiêu. Ta đột nhiên khóc lớn, bám lấy vạt áo của hắn.

“Tiên nhân người thu nhận thu nhận ta đi!!”

Thì đại khái là ta cách cái chết rất gần một lần.

Khó khăn lắm kiếm của Tạ Trường Từ mới dừng trước cổ ta, kiếm của sư huynh hắn đã ngăn lại, dù vậy, cổ ta vẫn rỉ ra chút máu.

“Trường Từ à, đệ đang thiếu một đứa đồ đệ mà, đúng dịp rồi, ta thấy căn cốt của nàng ấy không tệ, lần này đệ đào tạo cho tốt vào, được không?”

“...”

Một ánh mắt lạnh như băng ở trên cao nhìn xuống ta, hồi lâu sau, ta nghe thấy rất rõ tiếng kiếm va chạm khi cất kiếm vào vỏ, còn có tiếng cười chế nhạo trên mặt đất kia nữa.

“Được thôi, cũng không biết bài vị của tế linh đường để dành cho đồ đệ của đệ còn đủ hay không nữa.”

“...”

Chỉ như vậy, ta trở thành đại đệ tử cấp cao nhất của kiếm tiên Trường Từ.

Sau khi tự thân hắn dạy cho ta bài học đầu tiên về vận chuyển nội lực khó hiểu đó, hắn đã đặt cho ta cái tên mới.

Họ Phế, tên Vật, gọi là Phế Vật.

Ngay cả tên thật của ta hắn còn không biết, cũng chưa từng hỏi lần nào, cứ gọi như thế suốt hai mươi năm.

Nhưng thật tốt khi được trở thành đồ đệ của hắn, bởi vì không có đệ tử nên chỗ ở của hắn vừa to lớn vừa lạnh tanh. Ta không cần phải phí quá nhiều tâm tư để che giấu thân phận ta là yêu, hắn cũng không quản ta quá mức.

Theo quy tắc của môn pháp, mỗi tháng sư phụ phải dẫn đồ đệ đi thực hành một lần, đây là khoảnh khắc thoải mái nhất của ta, cũng là thời khắc kinh hồn đáng tởm nhất.

Trước giờ cây kiếm của Tạ Trường Từ luôn sạch sẽ gọn gàng, đệ tử của hắn không cần phải động thủ dù chỉ một chút, những thứ yêu quái dọa người kia thậm chí còn chưa kịp nói gì đã trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.

Những chỗ có Tạ Trường Từ, tất cả yêu tà đều tránh xa chín mươi dặm.

Chẳng qua có lần, ta với hắn bất đồng.

Thôn Lộc Minh có con ác quỷ hại người, sau khi ta với Tạ Trường Từ tới đó điều tra mới hiểu, khi còn sống nàng ta bị hãm hiếp đến chết bởi một vị quan làng đáng kính.

Vậy nên hằng đêm nàng ta cứ lảng vảng trong thôn, khóc lóc kể lể thê thảm mình rất đau khổ.

Tạ Trường Từ thu phục yêu ma rất nhanh, chém quỷ còn nhanh hơn, dẫu sao đạo hạnh của ác quỷ kia cũng quá thấp nên chỉ đánh một chút thôi cũng đã hồn phi phách tán rồi.

Nhiệm vụ này hoàn thành nhanh chóng như thường lệ, buổi sáng chúng ta tới thôn, chạng vạng tối ngày hôm sau đã xử lý xong đống lằng nhằng này. Ánh nắng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn, hắn vẫn không lộ ra chút ấm áp nào.

Chúng ta chuẩn bị lưu lại ngủ một đêm, lúc này mọi âm thanh đều tĩnh lặng, những đám mây rực rỡ trên bầu trời như lơ lửng rồi chìm xuống.

“Sư phụ, người cảm thấy con ác quỷ kia làm sai sao?”

“...”

Mặt trời khổng lồ khuất hắn dưới đỉnh núi, bầy quạ ở đằng xa cứ kêu khiến lòng người phiền muộn. Ta lấy hết dũng khí nhìn vào ánh mắt của hắn, nơi đó có một cái hồ nước trong veo, cứ như chưa bao giờ gợn sóng dao động vì bất cứ thứ gì.

“Làm sai.”

“Nhưng nàng ấy không gây ra án mạng gì cả! Chẳng qua nàng ấy chỉ quấy rầy thôn dân, cái gì cũng không biết, cứ chết oan như vậy, cuối cùng hồn phi phách tán, không có gì cả… Thôn quan đó thì sao chứ? Hắn làm nhục một nữ nhân đến chết không tính là sai sao! Chuyện hắn làm buồn nôn gấp mười ngàn lần so với chuyện của nữ quỷ… Không phải sao?”

Ta lải nhải, cũng không biết hắn có đang nghe hay không, hắn chỉ rủ mắt xuống, ngón tay thon dài chán chường giữ dây cương ngựa.

Hồi lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn ta với dáng vẻ như người có bệnh.

“Lần này chính thôn quan kia đã ủy thác chúng ta trừ quỷ trong thôn, hơn nữa, làm sao, người là người quỷ là quỷ…”

“Ta phụ trách chuyện của âm phủ, những ân oán nơi dương thế liên quan gì đến ta?”

“...”

Trong chớp mắt đó, ta thật sự cảm thấy ta không hiểu nổi cái người Tạ Trường Từ này.

Ta không hiểu cả việc sao người chính phái lại có thể nói như thế, sao có thể thản nhiên lỗi lạc bảo chuyện này không liên quan mấy, việc gì không dính dáng đến mình thì gạt sang một bên.

Nhưng mà, được thôi, Tạ Trường Từ mặc kệ chuyện này thì ta càng muốn quản hơn. Ta định lẻn vào nhà thôn quan khi trời tối, tìm cơ hội cho hắn ta một phát chí mạng ngay lập tức.

Ta định ngày đó vào khoảng giờ Dần lúc nửa đêm thì lên đường, nhưng không ngờ, ta chưa kịp lên đường thì nhà của thôn quan đột nhiên bị cháy, ngọn lửa bập bùng còn hơn cả lầu cao, có dội nước như thế nào cũng không dập được.

Ngày hôm sau, phòng của thôn quan bị cháy sạch mặt mũi của hắn ta thì hư hại hoàn toàn. Các thôn dân đứng trước nhà hắn ta khóc lóc ỉ ôi, ta với Tạ Trường Từ nhìn về nơi xa, lát sau, hắn cười một tiếng.

“Ngươi xem, ngu xuẩn thật.”

Ta không biết hắn nói tới ai, vừa định hỏi thì thấy hắn đã dẫn ngựa đi xa.

Thấy ta không đuổi theo, hắn quay đầu, lông mày hơi nhíu lại.

“Còn không đi?”



Chương 6

Ngày thứ tư nhốt Tạ Trường Từ, ta bị phát hiện.

Có một đám người ở bên ngoài túp lều tranh, tất cả đều là những người chính phái mạnh mẽ, người người mang theo pháp khí cùng kim trang, ngôi nhà nhỏ luộm thuộm của ta sao mà sánh được.

Ta đang đấu tranh giữa việc quỳ xuống cầu xin tha thứ hay nhấc chân lên bỏ chạy trong vội vã thì nghe thấy giọng nói đầy mạnh mẽ.

“Hay cho ngươi nghiệt yêu, chạy đi đâu!”

Là Linh Sơn tiên nhân.

Bình thường hắn ta là người hay đùa giỡn nhiều nhất, lúc này lại rất hung dữ với ta. Ta lại tiếp tục nhìn một chút, sư huynh sư muội cùng môn phái trước kia với ta đều căm ghét và nhìn ta đầy bi thương.

Haiz.

Người và yêu luôn khác biệt mà.

Đột nhiên nhớ lại cuộc sống trước kia trong môn phái, ta kết giao không ít bạn bè, cũng học được nhiều điều thú vị trên đời. Khi đó Linh Sơn tiên nhân có một đồ đệ tên Tiểu Hoa, thi thoảng hay tìm đến chỗ ta chơi. Mà bây giờ, nàng ấy cầm sợi dây thu yêu trong tay, trong ánh mắt không có chút cảm tình nào.

“Yêu nghiệt nhà ngươi còn không mau mau ngừng chống cự, trở về với chúng ta!”

“...”

Linh Sơn tiên nhân đã hạ pháp trận, không thể ở lại nữa, nhưng ta biết cái người này ấy, có một số chuyện thiên vị không cách nào bỏ được.

Ta thở dài, buông tha giãy giụa, tay giơ qua đỉnh đầu.

“Thật sự xin lỗi.”

Ta không nên lừa dối mọi người, ta vốn không phải người phàm.

“...”

“Ha, nhận sai cũng muộn rồi! Chờ lúc ngươi về chúng ta sẽ rọc da rút gân ngươi, lấy yêu hạch của ngươi ra để luyện đan ha ha ha ha ha ha!”

“...”

Sao con người thật của Linh Sơn còn giống nhân vật phản diện hơn ta thế này.

Phù văn đã trói lấy chân ta, nhưng lại không có cơn đau không tưởng nào cả.

Lúc trước ta thấy khi bọn họ thu yêu, những con yêu đó bị đau đến mức chết đi sống lại, chẳng lẽ vì ta quá mạnh nên pháp trận vốn không ảnh hưởng lên ta sao?

Đang lúc ấy, bỗng cổ áo của ta bị kéo lên.

Đám người này dẫn ta đến chỗ người cầm đầu, lúc này Tạ Trường Từ đã thay y phục sạch sẽ, pháp lực của hắn đã khôi phục, hắn nói về ta cứ như nói về con gà con vậy.

“Con yêu này… Bổn tọa mang về tự mình xử lý.”

“...”

“Hả cái này…” Rõ ràng Linh Sơn tiên nhân chần chừ một chút.

Tạ Trường Từ nói chuyện ung dung thong thả, sự nguy hiểm trong lời nói không hề ít chút nào.

“Làm sao?”

“Các ngươi cảm thấy bổn tọa tự xử phạt… Sẽ nhẹ nhàng hơn các ngươi sao?”

Chương 7

Trừng Giới Đường là nơi nhốt các đệ tử có tội trong môn phái, được xây dựng trên vách núi cheo leo tứ phía, không một ánh đèn nào có thể chiếu sáng nơi đây, quanh năm u ám ẩm ướt.

Ta cảm thấy hoàn cảnh nơi này quá phù hợp với khí chất ngày hôm nay của Tạ Trường Từ.

Hắn yên tĩnh đứng trước mặt ta, cũng không biết có phải hắn đang nhìn ta không. Bốn bề tĩnh lặng không tiếng động, nhưng ta cảm nhận được cơn lạnh đến thấu xương.

Hai tay hai chân ta đang mang gông xiềng, đầu gối cong lại, tư thế này đứng không được quỳ cũng không xong, tiêu tốn sức lực của con người nhiều hơn.

“Sư phụ…”

“Ta không còn là sư phụ của ngươi nữa.”

Âm thanh giễu cợt của hắn như kẹt lại giữa khoảng không, rõ ràng rất dễ nghe nhưng lại khiến lòng người hoảng sợ.

Vậy nên khi hắn giữ lấy cằm ta rồi nâng đầu ta lên, trong nháy mắt ta run lên một cái.

“Sợ cái gì?”

“...”

“Ngươi cho ta loại thuốc kia…”

“Bây giờ lại không dám nhận ngược lại sao?”



Ta đối mắt với hắn, đôi mắt của hắn luôn trong trẻo lạnh lùng, vô tình nhưng đầy châm biếm.

Thân là tiên tôn của Tam giới, bị tà yêu mà hắn khinh thường nhất làm nhục, có lẽ hắn muốn g.iết chết ta đây.

Đúng như dự đoán, khi hắn nâng cằm lên rồi cho ta uống thứ gì đó, thậm chí ta còn cho rằng đó là thứ cực kỳ độc, có thể khiến ta chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt.

Nhưng thực tế… Còn tàn nhẫn hơn nữa.

“Độc dược hợp hoan độc nhất của tông chủ, mấy năm trước người đó đã bí mật đưa cho ta, ta vẫn không ngờ rằng… Hôm nay lại dùng đến nó.”

Hắn xích lại gần ta nói chuyện, lúc này cơ thể ta chợt nóng ran, chỉ cần hắn hơi đến gần một chút cũng khiến tinh thần ta đại loạn.

Ta đưa tay muốn kéo tay áo của hắn, xích sắt lại vang lên tiếng va chạm. Hắn mặc cho ta kéo, cũng không đến gần thêm nữa, hắn đứng đó cứ như đang im lặng giễu cợt ta là trò hề.

D.ục vọng tùy ý sinh sôi, ta không nhìn rõ người trước mắt, một chữ hắn nói ra cũng khiến đầu óc ta rối bời.

“Ngươi nói xem, độc này so với độc của Ma giới các ngươi, cái nào lợi hại hơn?”

“Tạ, Tạ Trường Từ…”

“Ừ?”

“Cho… Cho ta…”

Đối với ta mà nói, hôm nay Tạ Trường Từ giống như một tảng băng cứu ta khỏi cơn nóng rực, cảm giác tê rần lan tràn khắp cơ thể, ta vốn không chịu đựng giỏi, lúc này đã không còn đoái hoài đến thứ gì khác nữa.

Giống như cầm một viên kẹo trong suốt dụ dỗ đứa trẻ đang thèm ăn, nhưng hắn không cho gì cả.

“Cầu xin ta?”

“Cầu xin người cầu xin người, bỏ qua cho ta đi… Khó chịu quá… Tạ Trường Từ…”

Ta nói còn chưa hết câu, đầu óc rối loạn, tay cứ kéo miếng vải màu trắng kia giống như đó là hy vọng duy nhất, nhưng hắn lại rút về không chút lưu tình.

“Nếu không có người giải độc này cho ngươi thì đại khái sau này độc dược sẽ tiêu tán một nửa tu vi của ngươi, xem vận may của ngươi đi.”

Tầm mắt của ta rất mơ hồ, nhìn bóng dáng màu trắng kia đi xa khiến ta càng giãy giụa nhiều hơn, tiếng va chạm kích động, cảm giác này không đau nhưng chúng cứ như vạn kiến thực cốt, làm tiêu tan lý trí của ta từng chút từng chút một.

Đến cuối cùng… Sẽ không còn lại gì cả.

“Ta không hiểu.”

Ta bỗng nhiên mở miệng nhưng cảm thấy cơ thể đã bị đốt cháy, ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu trắng, rõ ràng rất tương phản với cảnh vật xung quanh nhưng sao trông phù hợp đến thế.

“Ta không hiểu ta đã làm sai điều gì, ta không muốn giết người mà, tại sao lại buộc ta phải làm, tại sao một yêu ma như ta phải làm ra chuyện ác mới được chứ?”

“Rõ ràng ta đã cố gắng làm yêu rồi, cố gắng hơn so với những người đó, tại sao trời cao lại không thấu hiểu cho ta, tại sao…”

“... Tạ Trường Từ người nói cho ta xem tại sao…”

“...”

Bóng dáng màu trắng kia dừng lại, sau đó hắn xoay người, khó khăn lắm mới ngồi xuống trước mặt ta, chỉ để nhìn thấy ta người đang bị thuốc giày vò, cũng không đến mức bị ta khuất phục.

“Bởi vì ngươi rất vô dụng đấy.”

Giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng, ta lại nghe không rõ lắm, trong đầu toàn là Tạ Trường Từ Tạ Trường Từ, mỗi một chữ như đâm vào tận xương tủy.

“Rõ ràng muốn vào ma đạo nhưng không dám tàn sát, muốn tu tiên nhưng không khắc chế được sát tâm… Rất thảm, đúng không?”

Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên gò má của ta, ta run lên bởi sự đụng chạm bất ngờ này. Dường như vì thấy phản ứng thú vị của ta, tay hắn không rời đi mà dọc xuống theo cằm ta, nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng của ta.

Quá… gần.

Ta nhìn vào đôi môi mỏng của hắn, tự dưng trông rất hấp dẫn động lòng người. Trong đầu ta như có ngòi nổ, chẳng ngó ngàng gì mà hôn lên đó.

Hắn không động đậy, ta đảm nhiệm việc hôn, tay ta bị kẹt trong xiềng xích, xích sắt va chạm khiến đầu óc rối bời.

Lúc này đối với ta, hắn là mật hoa trong sa mạc, cũng là tia sáng chói lòa trong bóng tối vô tận.

Nhưng ánh sáng kia nghiêng đầu một cái, thoáng qua rồi biến mất.

Tạ Trường Từ đứng lên, rũ mắt nhìn ta, giọng nói ung dung thong thả như thường lệ, nhưng lại có chút mơ hồ và khàn khàn.

“Lần trước ngươi hỏi ta thần tiên cũng sẽ động lòng sao…”

“Còn yêu ma… Biết động đậy sao?”

“...”

Sau khi nói xong câu này, hắn lập tức xoay người rời đi.

Ta nhìn cảnh cửa kia khép lại, che đi ánh sáng còn sót lại bên ngoài cửa, lửa dục thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, ta khăng khăng có thể tự kiểm soát được nhưng đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

Tạ Trường Từ người này…

… Thù dai thật đấy. 
Bình Luận (0)
Comment