Trường Từ Tạ Sơn Hà

Chương 4

Bên trong Ma giới không có ai đuổi giết Tạ Trường Từ, vừa vào phàm giới là lập tức hiểu ngay ở hai giới tiên phàm huyên náo cỡ nào.

“Ngươi thành tội nhân thiên cổ luôn rồi.”

Ta vẫn luôn tiến về phía trước trong ngọn núi hoang cùng hắn, dọc đường đi hắn đã đấu với không chỉ một ba đám truy binh được trang bị kỹ càng, còn tiêu diệt hết sạch.

“Đúng vậy, bây giờ lại thêm tội cấu kết với ma tà đạo.”

“...”

Bởi vì ta không học được tu tiên của phái đó nên khi ra chiêu với những người kia, ta khó mà tránh khỏi việc để lộ đặc điểm đặc biệt của yêu ma.

Xa xa có tiếng người gào thét.

“Tạ Trường Từ!! Thế mà ngươi lại khốn nạn như lũ yêu ma vậy!! Ngươi!! Trong lòng người còn có chính đạo sao!! Còn có thiên địa sao!! Còn có vương pháp sao!!”

“Cổ họng của ngươi đau không vậy! Lôi công công, nhưng mà mặt ngài cũng dày thật, còn nói thiên địa vương pháp với ta sao.”

“...”

Hắn vẫn hay giễu cợt công lực của người ta như vậy.

Một trận sấm vang lên nơi phương xa, đâm thẳng xuống đất ba thước, trong nháy mắt tất cả cây cối phía sau chúng ta ngã ầm ầm.

Tạ Trường Từ kéo ta tăng tốc độ, vốn dĩ ta cho rằng hắn dẫn ta bỏ chạy vào rừng sâu, kết quả hắn lại để ta dưới đất, sau đó xoay người xông thẳng đến vị trí sét đánh.

“Chờ một chút đã, ngươi làm gì vậy?”

“Làm thịt lão đầu kia.”

“?”

Hắn quay đầu nhìn ta một cái, trong mắt không ngừng ánh lên tia sáng.

“Nếu ta chết thì hãy thay ta cứu Tiểu Hoa ra.”

“...”

Cuối cùng ta cũng biết được vết thương trên người hắn từ đâu mà ra rồi.

Liều mạng xông lên đánh nhau, không muốn sống, không muốn hy vọng, chỉ cần có thể giết thêm được một người thì cơn lửa giận trong lòng sẽ lắng xuống một phần.

Loạt tiếng vang xa xa ầm vang, có người gào thét, còn có người kêu thảm thiết, mùi máu tanh nhàn nhạt, dường như tới chỗ ta vẫn có thể ngửi được.

Lần này, Tạ Trường Từ sẽ chết sao?

Chẳng biết từ khi nào, trên trời tí tách đổ mưa.

Ta ngẩng đầu nhìn giọt mưa rơi xuống từ khe hở trên lá cây, mây đen tụ tập nơi chân trời, tiếng mưa rơi trong rừng văng vẳng bên tai không dứt.

Mưa to dữ dội trong chốc lát, cuối cùng động tĩnh bên kia cũng nhỏ lại.

Ta quay lại nhìn thấy cảnh tượng đó, cứ cảm thấy nơi này giống địa ngục hơn cả địa ngục.

Mùi cháy khét của đất và mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn, nhưng nước mưa đã rửa sạch hết thảy. Tạ Trường Từ quỳ xuống chính giữa, thanh trường kiếm kia khó khăn chống đỡ cả người hắn.

Tiếng mưa rơi che giấu đi tất cả, nhưng ta có thể nghe được tiếng gầm thét không cam lòng của những linh hồn kia.

“Ngươi đã chết rồi sao?”

Ta ngồi xổm trước mặt hắn.

Hồi lâu sau, không có phản ứng.

Hạt mưa rơi xuống đất đầy dữ dội, cơn gió gào thét mang theo cái lạnh, chúng ta cứ yên lặng như vậy.

“Đừng mà, ta không muốn đi một mình, nói thật, ta thấy hơi sợ.”

“Ta cảm thấy ta chỉ là một yêu quái nhỏ, căn bản không thể đối đầu với nhiều người như vậy. Ngươi đừng chết trước mà, cố chịu đựng một chút, có được không, Tạ Trường Từ...”

“Tạ Trường Từ? Tạ Trường Từ?”

Không có phản ứng.”

Lúc ta đưa tay muốn lay lay vai của hắn thì đột nhiên hắn ngã vào lòng ta.

“Đừng quấy rầy.”

Giọng nói của hắn khàn khàn không thôi.

Ta thở dài, cõng hắn lên.

Nhẹ hơn tưởng tượng.

“Tạ Trường Từ, ta tưởng lần này ngươi chết thật rồi.”

“Đừng nguyền rủa ta.”

“Nói thật, nếu ngươi chết rồi thì ta mặc kệ đấy, ta cũng sẽ không cứu Tiểu Hoa nữa.”

“Ha, không phải ngươi xem giúp người như niềm vui sao?”

Ta rụt cổ lại.

“Ta sợ.”

Qua một hồi lâu, hắn cũng không đáp lời lại.

Mưa vẫn còn rơi, ta cõng hắn khập khiễng đi về phía trước, ngay cả ta cũng hoài nghi liệu nửa đường hắn có tức giận hay không thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của hắn.

“Đừng sợ.”

“Ta không để ngươi chết đâu.”

Nhưng giống như cứ mờ mịt trong cơn mưa vậy.

Mấy ngày nay trời cứ mưa mãi.

Ta tìm được một túp lều tạm thời do một thầy thuốc dựng trong rừng, ta bèn đặt Tạ Trường Từ xuống.

Ta sờ trán hắn một cái, quả nhiên rất nóng.

“Tiếp tục đi, ta không sao.”

“Ngươi có sao.”

“Không sao.”

“Có sao.”

“Không sao.”

“Có sao.”

“Không…”

Hắn đã hôn mê.

Còn nói mình không sao nữa chứ.

“...”

Ta nằm trên giường tranh, lẳng lặng nhìn người đang nằm trên giường, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày của hắn, muốn vuốt hàng mi đang nhíu chặt kia của hắn.

Tạ Trường Từ… Lúc ngủ mà vẫn nghĩ đông nghĩ tây, cũng mệt người quá rồi.

Nắng chiều rọi vào sơn gian lúc hoàng hôn, cánh rừng buồn tẻ cứ như được phóng đại đến vô hạn. May thay lần trước ta vẫn còn mang chút thảo dược, sau khi thoa lên cho Tạ Trường Từ xong, ta ngơ ngác nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, hắn đã tỉnh lại.

“Giờ gì rồi?”

“Không biết.”

“Trời đã tối rồi.”

“Ừ.”

Đống lửa cháy hừng hực, ta dựa vào một góc nhỏ trong túp lều, ngay cả vẻ mặt của hắn ta cũng chẳng nhìn rõ. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy đêm này quá khó khăn, quá dài.

“Tạ Trường Từ, trong những người ta từng gặp, ngươi là người lợi hại nhất.”

“Hử?”

Hắn khẽ kéo dài tiếng hừ, cũng không biết có đang nghe không.

“Nhưng mà, bây giờ ngươi đếm vết thương trên người một chút đi, đếm có hết không.”

“Còn tiếp tục vậy nữa thì ngươi sẽ chết thật đấy, Tạ Trường Từ.”

“Vậy nên ngươi giúp ta hóa ma đi.” Âm thanh của hắn như ẩn trong bóng tôi, chỉ cần không để ý một chút sẽ không nghe thấy rõ.

“Khi vào ma đạo, tu vi của ngươi sẽ tăng vọt, đó là đối với những người tu đạo có tư chất bình thường, nhưng với người vốn ở đỉnh cao như ngươi mà nói, còn thiếu một thứ.”

“Thứ gì?”

Hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn ta.

“...”

Ta mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho hắn biết.

Lấy mạng của ta.

Ta sợ nếu giờ nói cho hắn biết, hắn sẽ rút đao chém ta không chút lưu tình.

Bây giờ Tạ Trường Từ đang nửa tỉnh nửa mê.

Liên tiếp mấy ngày hôm nay hắn không hạ sốt, ta sợ hắn nóng sốt tới mức cháy đầu, nhưng mà vẫn ổn, mỗi lần tỉnh lại hắn vẫn nhớ tên của ta.

Bởi vì thể chất vốn không giống nhau, công pháp của tiên gia ta tệ đến mức ngay cả việc truyền công lực cho hắn cũng không được, chỉ có thể hái chút thảo dược trên núi để thoa lên vết thương cho hắn.

Hắn cúi thấp đầu, luôn lẳng lặng nhìn ta.

Cuộc sống như thế, phải mất bao lâu đây?

Lúc ngừng mưa, vết thương của Tạ Trường Từ gần như đã lành lại.

Ngày đó ta trở về nhà gỗ sau khi hái thảo dược về như thường lệ, thấy hắn đang nằm yên ổn trên giường.

Lại ngủ.

Trước kia ta thấy trong sách nói, Tiên giới có một vị thần chiến tranh, một bộ y phục màu trắng, nâng kiếm tiến vào trận địa của quân địch, trong phút chốc toàn bộ quân địch đều chết hết.

Nhưng kiếm của hắn vẫn ở trong vỏ, y phục trắng chưa từng dính một vệt máu.

Trùng hợp khi đó ta muốn tìm một người để giết, ta ngu ngốc vỗ một cái, lợi hại vậy sao? Được, là hắn.

Hạt mưa tạt vào khung cửa sổ, ta nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cúi người kề sát đôi môi hắn.

Tạ Trường Từ.

Môi của hắn thật sự rất mềm, xúc cảm cũng khá ổn, vốn dĩ ta định hời hợt nhưng khi định lướt qua thì đầu ta bị giữ lại.

Bị hắn hôn sâu hơn.

Sau một lát, hắn dứt khoát ôm lấy eo ta, xoay mình đè ta ở phía dưới.

“Thừa dịp ta ngủ, ngươi muốn làm gì, hử?”

Hắn cúi người nhìn ta, sáp lại hơi gần, hơi thở phà vào nửa bên mặt ta, trong mắt là một cái hồ trong veo tĩnh lặng.

Ta không lên tiếng, ôm lấy cổ hắn rồi hôn hắn. Hắn ngơ ngẩn vì ta, hơi thở cũng rối loạn đôi chút.

Lần này, cuối cùng hồ nước ấy cũng đã gợn sóng.

“Tạ Trường Từ…”

Động tác của hắn chẳng tiến bộ mấy so với lần đầu tiên, tay hắn chạm vào da thịt khiến ta run lên, vẫn không dịu dàng chút nào. Hơi thở của hai ta hòa lẫn vào nhau, ta không nhịn được mà khóc lên.

“Đau sao?”

Hắn hôn lên giọt nước mắt của ta.

Ta nhìn giọt mưa tạt vào khung cửa sổ bên ngoài, cảm thấy hoảng loạn, đột nhiên mỗi một khoảnh khắc trong trí nhớ chồng chất lên nhau, không hiểu sao ta cảm thấy khó chịu.

Ta cắn lên vai hắn một cái.

“Chậc?”

“Tạ Trường Từ, thần tiên cũng sẽ động lòng sao?”

Tiếng mưa buổi đêm tĩnh mịch nghe không mấy chân thực, ánh nến mờ mịt, ta nghe được tiếng cười của hắn, dẫn ta đi vào nơi sâu hơn u ám hơn.

“Có động lòng.”

“Sắp bị ngươi giày vò rồi.”

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, trong phòng vô cùng sạch sẽ.

Không có thảo dược, không có kiếm, không có… Tạ Trường Từ.

Ta ngồi trên giường, đầu óc rối bời, ta miễn cưỡng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn đó, eo thì đau đến nỗi suýt nữa không xuống giường được.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, ánh nắng mặt trời ngày hôm nay rất chói.

Thật lâu sau, ta mới chắc chắn được hai chuyện.

Thứ nhất, kỹ thuật của Tạ Trường Từ tệ thật.

Thứ hai, hắn bỏ ta lại, hai chúng ta chia rẽ.

Ta đi ra phòng nhỏ, nhìn một chút, vẫn không thấy phân nửa bóng dáng của Tạ Trường Từ.

Sớm biết vậy thì ta đã hạ chút pháp thuật lên người hắn, thế thì ta cũng chẳng đến nỗi nói bỏ rơi là bị bỏ rơi, ngay cả quyền lợi chất vấn cũng chẳng có.

Thật ra thì… Ta cũng không phải không hiểu ý của Tạ Trường Từ.

Tình à yêu à những thứ này, từ xưa đến giờ nó chính là điều cấm kỵ trên con đường trở thành kẻ mạnh.

Chi bằng chặt đứt tơ tình… Đúng không.



Ta gặp được Mị Yêu tỷ tỷ ở một quán bạc ở phàm giới.

Nàng ấy vẫn phong tình vạn chủng như trước, một cái kiễng chân, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đủ hấp dẫn những vị khách đang đánh bạc kia phải nhìn lại.

Cũng may nàng ấy dẫn ta lên lầu, nói chuyện trong một gian phòng riêng nhỏ.

“Thật là trùng hợp nha, Tiểu Xuyên, không ngờ có thể gặp được muội ở nơi này.”

Không khéo, ta đặc biệt tới tìm tỷ.

“Nghe nói muội dạo chơi ở nhân gian, nhưng tỷ tỷ chỉ quan tâm tiểu phế vật muội có tìm được tình lang như ý chưa?”

“Tìm được rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tìm được.”

“...”

“Vậy nghĩa là có rồi?”

Ta gật đầu một cái.

“Có tiến bộ nha.”

“... Vậy muội chuẩn bị chơi đùa tình cảm của hắn thật vui rồi vứt bỏ hắn sao?”

Thật ra ta còn chưa bắt đầu chơi đùa đã bị hắn vứt bỏ trước một bước rồi.

Tạ Trường Từ đúng là sấm rền gió cuốn mà

Ta không định kéo đông kéo tây Mị Yêu tỷ tỷ nữa, ta sợ chậm một bước nữa thôi thì Tạ Trường Từ thật sự sẽ đi chịu chết, rõ ràng vết thương của hắn chưa khá hơn.

“Tỷ tỷ, độc dược của chị, chỉ cần trúng vào người mục tiêu một chút là có thể truy tìm đến chân trời góc biển, không cần biết người nọ đã được giải độc hay chưa, có chết hay chưa.”

“Ừ.”

“Vậy tỷ có thể tìm giúp muội… Người lần trước muội hạ dược không.”

Nàng ấy híp mắt nhìn ta, một màu đỏ mê hoặc lóe lên quanh đuôi mắt.

“Là Tạ Trường Từ sao?”

“... Ừm.”

“Ôi! Tỷ cũng từng câu dẫn người kia đấy, may là bà đây kịp hoàn hồn lại, hắn dám dùng chiêu kiếm tàn nhẫn đó để đâm vào người lão nương! Nhưng mà có sao nói vậy, gương mặt đó thật sự rất tuấn tú nha.”

“Chỉ là không hiểu phong tình xuân tiêu một khắc có gì không tốt sao?”



Nhưng mà kỹ thuật vụng về quá đi, Tạ Trường Từ tên khốn kia.

Nàng ấy rút ra một cây trâm từ trong tóc, rồi đâm vào ngón cái tay phải, một giọt máu xuất hiện, ma khí khẽ nhúc nhích, nàng ấy hời hợt bắn ra.

Giọt máu trôi lơ lửng đến trước mặt ta, vẽ ra một vòng.

“Đi theo nó là được, Tiểu Xuyên, nhớ bắt Tạ Trường Từ lại sớm sớm, sau đó ra sức làm nhục hắn thay tỷ!”

“...”
Bình Luận (0)
Comment