Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ

Chương 1

1

Ngoại ô đô thành, dù là chốn gần chân thiên tử, vẫn có một tòa tiểu viện đơn sơ. Một đám thị vệ cao lớn vạm vỡ vây quanh một nữ tử thường dân ôm hài tử trong lòng, cùng với...

Sau khi nghe câu trả lời của ta, người ngồi trên cao rơi vào một hồi trầm mặc dài. Thân ảnh cao lớn khẽ lay động, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vài phần cảm xúc khó đoán, nhìn chằm chằm ta chẳng rời, còn ta vẫn bình tĩnh đối diện hắn.

Khắp nơi im ắng đến dị thường, ai nấy đều cảm nhận được áp lực đang dần lan tràn.

Cho đến khi—

"Ục ục..."

Tiếng bụng đói vang lên trong không khí tĩnh lặng, rõ ràng vô cùng. Ánh mắt của Triệu Nguyên Lãng lại một lần nữa dừng trên người nữ nhi đang ở trong lòng ta.

Bé con thoạt nhìn không lớn, cũng mặc áo vải thô như ta, nhưng được nuôi dưỡng rất tốt, trắng trẻo mũm mĩm, tóc tết hai bên ngay ngắn. Lúc này bị bao nhiêu người nhìn chăm chú, hệt như tiểu tặc vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Giọng lí nhí: "Mẹ, bụng đói quá..."

"Không phải Nguyệt Nhi cố ý phát ra tiếng đâu."

Lời trẻ nhỏ chẳng kiêng kỵ gì, vậy mà lại phá tan bầu không khí căng thẳng. Ta dở khóc dở cười, khẽ thở dài một hơi rồi nói:

"Có chuyện gì, vào nhà rồi hãy nói."

Dứt lời liền nhấc chân đi vào, nhưng đám thị vệ thắt đao bên hông trước mặt lập tức cản lại. Ta nâng mắt nhìn, bọn họ ai nấy sắc mặt nghiêm nghị, hiển nhiên chưa có lệnh thì tuyệt đối không lùi nửa bước.

Lòng ta lạnh đi một chút, cho đến khi người phía sau cuối cùng cũng mở miệng. Không phải lo ta bị thương, mà lại là—

"Lui ra đi, các ngươi không phải đối thủ của nàng đâu."

2

Thị vệ thiên gia, trăm người chọn một, ai nấy đều không phải hạng tầm thường, vậy mà bị hắn nói thẳng là không đấu lại một nữ tử nhà nông, quả thực là trò cười.

Thế nhưng hắn không hề giải thích thêm, chỉ đi theo ta vào phòng, nhìn thoáng qua gian nhà đơn sơ, hiếm thấy không lộ chút ghét bỏ nào mà còn tùy tiện chọn chiếc ghế rộng nhất trong nhà ngồi xuống.

Long bào trên người hắn được giấu dưới lớp áo choàng đen.

Ta đặt Nguyệt nhi xuống, tự mình xoay người pha trà, để lại bóng lưng cho hắn.

Bé con ngày thường lá gan không nhỏ, giờ phút này thấy hắn không giống người xấu, bèn mạnh dạn níu lấy vạt áo hắn. Triệu Nguyên Lãng cúi đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé ngây thơ hỏi:

"A thúc cũng là đồng đội năm xưa cùng mẹ con ra chiến trường đánh kẻ xấu sao?"

"Cũng? Trước đó còn có người khác tới sao?"

Bé con nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:

"Mẹ đợi rất lâu rồi, nhưng không ai đến tìm mẹ."

Triệu Nguyên Lãng nhẹ giọng hỏi: "Nàng nói như vậy sao? Còn nói cái gì nữa?"

"Mẹ còn nói, mẹ nữ giả nam trang vào quân doanh nhiều năm như vậy, vậy mà chẳng ai phát hiện ra, nhóm a thúc đúng là một đám ngốc.”

"Lại còn nhiều năm chẳng có ai tới tìm, toàn là đám rùa rụt cổ.”

"Nếu bọn họ vẫn không tìm tới, mẹ sẽ không bao giờ để ý đến bọn họ nữa!"

Tiểu nha đầu lắc lắc đầu, bắt chước người lớn nói chuyện, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Giờ lại bị Triệu Nguyên Lãng bế lên, tròn mắt ngước nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:

"Vậy a thúc, có phải là thúc không?"

"Nguyệt nhi."

Ta lên tiếng, cắt ngang lời con bé.

"Có khách ở đây, không được nói năng bừa bãi."

Ta không nhìn sắc mặt Triệu Nguyên Lãng, tự nhiên cũng chẳng thấy được ánh mắt hắn khi lặng lẽ đón lấy chén trà ta dâng lên. Nước trong chén gợn sóng lăn tăn, nhưng hắn chẳng hề để tâm, chỉ chăm chú nhìn mái tóc đen nhánh của ta, thấp giọng nói:

"Phải.”

"Ta đến là để tìm mẹ của con.”

"Đáng tiếc, hình như đã muộn rồi."

3

Động tác của ta khựng lại, trong khi Nguyệt nhi đã bị câu chuyện hấp dẫn, vui vẻ hỏi hắn:

"Hồi đó a thúc có phải là đại tướng quân cưỡi chiến mã không? Có cầm trường thương hồng anh nặng trịch không? Có phải giống lời bà bà nhà họ Trần kể, rằng trên chiến trường, đám người Khiết Đan đều là quái vật râu ria rậm rạp không?"

Triệu Nguyên Lãng đối đáp trôi chảy, kể về những trận chiến ở biên cương, thành phá ao hủy, thề chết bảo vệ. Dẫu quân Khiết Đan có hùng mạnh đến đâu, Trung Nguyên ta cũng chẳng phải kẻ yếu hèn.

Dù trên chiến trường vẫn có kẻ thừa loạn bỏ chạy, nhưng phần nhiều từ tiểu binh, đầu bếp đến phụ nữ trẻ con, ai nấy đều liều mạng cầm cuốc, lưỡi liềm, côn gậy, trâm cài, hết thảy đều xông lên chiến đấu. Thật sự là huyết chiến đến cùng.

Tiểu nha đầu nghe đến mê mẩn, tò mò hỏi:

"Vậy mẹ thì sao? Trong đó mẹ con là ai?"

Một câu này khiến Triệu Nguyên Lãng nghẹn lời, đưa mắt cầu cứu ta. Ta khoanh tay đứng nhìn hắn cười cợt. Sớm đã bảo rồi, đừng có hỏi tiếp nữa lại vẫn không chịu nghe. Giờ thì sao? Có phải lại nín thinh không hả.

Ta nhấp một ngụm trà, cuối cùng cũng chịu mở miệng giải vây:

"Vừa rồi không phải đã nhắc đến rồi sao?"

"Ai ạ? Tiểu binh? Phụ nữ hay trẻ con?"

Chẳng lẽ là lão nhân yếu ớt?

Cũng không phải.

Ta xoa xoa má nữ nhi, làm hiền thê lương mẫu bấy lâu, giờ lại nở nụ cười ác ý:

"Đương nhiên là tên đào binh kia rồi."

4.

Kỳ thực cũng chẳng có gì khó nói.

Khi quen biết Triệu Nguyên Lãng, ta xác thực chính là kẻ thừa lúc hắn dẫn đầu một đoàn người trong thành tử chiến thủ thành, lặng lẽ giẫm lên thi thể trải đầy đất mà đào tẩu. Thậm chí còn vì hắn chắn đường mà tung một cước đá văng..

Triệu Nguyên Lãng: “......”

Chân ta lập tức bị một bàn tay túm chặt lấy.

"Thành trì bị phá, ngươi cớ sao lại tham sống sợ chết! Giẫm lên thi thể đồng bào mà rời đi!"

Đến tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ rõ hình ảnh khi ấy, phỏng chừng chẳng ai có thể nghĩ tới đường đường là Nhị Lang  phong quang vô hạn của Triệu gia, thế mà lại rơi vào tình cảnh lưu lạc đến mức này.

Một người cầm đầu chinh chiến, đến cuối cùng người đầy vết thương đao kiếm, tựa như con chó chết mà gục đầu trong đống xác. Vậy mà vẫn còn sức túm chặt lấy chân một tiểu binh đào ngũ, nhất quyết không chịu buông tha.

Lại còn bị ta liên tiếp đá cho mấy cước.

"Thành bị phá hay không thì liên quan gì đến ta? Là các ngươi muốn đi chịu chết, nào phải ta ép các ngươi đi thủ thành. Cút đi!"

Hắn trừng ta, như thể không dám tin trên đời lại có kẻ ích kỷ đến vậy. Hết lần này tới lần khác, kẻ đó lại chính là ta, vừa khéo lại bị hắn bắt gặp.

Ta thấy rõ ràng sát khí cuồn cuộn trong mắt hắn, chớp lấy cơ hội, thình lình bóp chặt cổ ta kéo vào trong bụi cỏ, nhét vào miệng ta một viên đan dược nồng nặc mùi máu, thanh âm rét buốt:

"Dẫn ta rời đi, bằng không ngay bây giờ, ngươi sẽ chết vì phát độc toàn thân.”

Thành đã mất, vậy mà hắn vẫn còn nghĩ đến việc trở về báo tin, trở lại tử chiến một lần nữa.

Chỉ e rằng trong thâm tâm hắn vẫn chưa quên được những thân ảnh quyết tử kia. Rõ ràng biết là sẽ chết nhưng vẫn nguyện dùng máu xương để thủ thành vững chãi.

Mà ngay tại thời khắc ấy, giữa đám người liều mạng xông lên vẫn có kẻ lại thừa cơ mà trốn chạy. Tay hắn đụng phải lồng ngực ta, bàn tay khẽ khựng lại, thanh âm quái dị:

"Ngươi là nữ tử?"

Bình Luận (0)
Comment