Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ

Chương 22

51

Giờ đây, hắn đã chẳng còn nửa phần bóng dáng của năm xưa, mà chỉ còn lại uy nghi cùng khí độ Đế vương. Dù đã tận lực thu liễm, nhưng vẫn không thể che giấu.

Chuyện xưa kể xong, Nguyệt Nhi ôm chặt lấy ta không chịu buông, lặp đi lặp lại chỉ một câu:


"Mẹ của ta không phải kẻ đào binh!"

Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng con bé, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Ai có thể nghĩ rằng, một kẻ từng cả gan làm loạn, nữ giả nam trang trà trộn vào quân doanh biên quan, tay vấy đầy máu, giết người không chớp mắt như ta, giờ đây lại trở thành một nữ tử bình thường nơi thôn dã?

Dường như Triệu Nguyên Lãng cũng chưa từng chứng kiến ta trong dáng vẻ như vậy, ánh mắt hắn khẽ lay động.

Ta nói:


"Muộn rồi."

Hắn nhíu mày: "Cái gì?"


"Ta đã tự tìm cho mình một mái nhà, cứ thế mà mãi chờ đợi, không dám đi nơi nào khác. Khi xưa chúng ta đã hứa hẹn, vậy mà chẳng ai đến, chẳng ai đến tìm ta. Đám rùa rụt cổ đó hẳn là giận ta lắm.”


"Hoặc là chỉ cần một chầu rượu lớn đã khiến bọn họ quên sạch mất ta, quên luôn cả lời hẹn ước năm nào."

"Vệ Anh..." Triệu Nguyên Lãng dường như nhận ra điều gì đó, muốn ngăn ta nói những lời tiếp theo. Thế nhưng, ta vẫn làm như không nghe thấy, cười mắng:


"Thật đáng giận! Một đám vong ân phụ nghĩa! Khi xưa chẳng phải ta đã cùng bọn họ quyết chiến giữ thành hay sao?!”


"Sao có thể để ta chờ lâu đến như vậy, lâu đến vậy mà vẫn không đến tìm ta? Người duy nhất tìm đến..."

"Vệ Anh!"

Lệ nơi khóe mắt ta rơi xuống, dường như là nỉ non:


"Cũng vẫn là muộn rồi."

Muộn rồi.


Tất cả đều đã quá muộn rồi.

52

Trên gương mặt đã nhuốm dấu vết của thời gian, Triệu Nguyên Lãng để lộ vài phần thê lương:


"Năm đó nàng không từ mà biệt, quả nhiên là hận trẫm đến muộn."

Nếu là bây giờ, những lời này đặt ở trên người Triệu Nguyên Lãng, hơn phân nửa là sự thật rồi. Nhưng năm đó, hắn đã không đến muộn. Nói ba ngày thì đúng ba ngày.

Đến muộn, chỉ là những người đã hứa hẹn mà không giữ lời kia thôi. Ta mắng bọn họ bội vong ân phụ nghĩa, mắng bọn họ là một lũ khốn kiếp, nhưng duy chỉ có một điều ta chưa từng thốt ra…

 

Lại chính là chân tướng rõ ràng nhất.

Bọn họ không thể đến.

Dù Triệu Nguyên Lãng chưa từng trễ hẹn, những người còn sống sót lại chẳng có bao nhiêu. Nhưng bọn họ vẫn không tới được.

Đường núi gập ghềnh, nhân thế tang thương. Có mấy người được như ta, sau bao năm mà vẫn còn sống?

Có lẽ bọn họ đã chết trên chiến trường tiếp theo, có lẽ đã chết vì đói rét, hoặc cũng có lẽ họ cũng đã tìm cho mình một mái nhà ở nơi nào đó.

Khoảng cách quá xa xôi, người đông biển rộng, bọn họ làm sao tìm được ta đây?

Không khí trong phòng nặng nề. Đúng lúc này, một giọng nói sảng khoái vang lên từ ngoài cửa, càng lúc càng gần:


"Nương tử! Nương tử! Ta về rồi! Xem ta bắt được gì đây..."

Giọng nói bỗng chốc im bặt.

Cửa bị đẩy ra. Bước vào là một nam nhân thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị, có chút lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ dường như mới từ đồng ruộng trở về. Ống quần hắn xắn lên đến tận bắp chân, dính đầy bùn đất.

Trên tay cầm theo một thùng gỗ, từ xa không nhìn rõ bên trong có những gì, chỉ ngửi được chút mùi tanh từ bùn đất. Trên gương mặt có phần tuấn tú kia, là một vết sẹo không mấy dễ nhìn.

53.

Vừa bước vào nhà, hắn đã trông thấy một nam nhân xa lạ đang đứng trong phòng. Người này khí chất bất phàm, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng, chỉ thoáng nhìn đã biết không phải người thường.

Nhưng hắn cũng chỉ sững lại trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười, có chút lúng túng nói:

"Đây là khách của nương tử phải không? Là ta đường đột rồi."

Hắn vươn tay về phía nữ nhi đang nằm trong lòng ta:

"Hiếm khi nương tử có cố nhân đến thăm, Nguyệt Nhi, lại đây với cha nào. Cha đọc thoại bản cho con nghe có được không?"

Nguyệt Nhi rất ngoan, vừa nghe có chuyện kể liền vui vẻ gật đầu. Khi đón lấy nữ nhi, hắn nhìn ta cười một cái, sau đó lập tức xoay người rời đi, dáng vẻ tự nhiên đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.

"Đây chính là ngôi nhà mà nàng tìm được đó sao? Một tàn binh đã phế một cánh tay cùng một căn nhà nhỏ hẹp thế này?"

Rốt cuộc, Triệu Nguyên Lãng cũng lên tiếng. Giọng nói của hắn vẫn trầm ổn uy nghiêm, nhưng trong đó lại mang theo sự nghi hoặc.

"Vệ Anh, năm đó nàng không từ mà biệt, trẫm vẫn luôn nghĩ nàng có một nơi tốt hơn để quay về."

Ta thu lại ánh nhìn về phía ngoài cửa, nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi:

"Vậy Bệ hạ cho rằng, thảo dân đáng có một chốn dung thân như thế nào?"

Hắn không chút do dự:

"Trẫm có thể ban cho nàng điền trang, phủ viện, vinh hoa phú quý. Nếu nàng muốn kết hôn, trong triều cũng không thiếu con cháu thế gia..."

Thật đúng là hoang đường! Cũng chính vào khoảnh khắc này, ta mới nhìn thấy trên người vị đế vương trước mặt đã không còn bóng dáng của một cố nhân năm nào. Ta bật cười, đây là lần đầu tiên ta nở nụ cười trong cuộc gặp gỡ ngày hôm nay:

"Bệ hạ, người nhìn xem, thảo dân đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Chuyện này liệu có thích hợp không? Đây chẳng phải là loạn điểm uyên ương hay sao?

Hắn nghiêm túc đáp:

"Một khi đã là Hoàng ân, ai dám không tuân theo?"

Ta dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

"Bệ hạ đã biết phu quân thảo dân là một tàn binh, Bệ hạ cũng nên biết vì sao mà hắn lại hứng chịu đau thương.”

Bình Luận (0)
Comment