Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản Gia

Chương 10

Lưu Uyển Tình sau vài lần cầm trang sức, bị mẫu thân hỏi tới cũng chỉ khóc nghèo khó mãi.

 

Cuối cùng mẫu thân bất đắc dĩ, lại gõ cửa viện của ta.

 

Lần này ta đón tiếp nhanh, vừa mở cổng viện, ta đã ôm một hộp trang sức cổ ra, nhiệt tình đưa cho mẫu thân.

 

Mẫu thân không ngay lập tức nhận lấy, mà quét mắt qua một vòng viện cũ nát của ta, ánh mắt đã lộ vẻ xấu hổ.

 

Sau đó, ánh mắt bà dừng lại ở chiếc hộp trang sức đã bị mòn một góc trên tay ta, im lặng một lúc lâu, rồi mới cứng nhắc đưa tay nhận lấy.

 

Bên cạnh, Vương mama muốn đỡ lấy, nhưng bị bà gạt sang một bên.

 

Khi rời đi, ánh mắt mẫu thân nhìn ta, mang theo nhiều cảm xúc, cuối cùng thành một giọt nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt có nếp nhăn của nữ nhân.

 

Bà thở dài một hơi, như muốn trút hết nỗi lòng, nhưng người lại càng thêm buồn bã.

 

Bà đã nhận ra, những món trang sức trong hộp đều là kiểu dáng của hai mươi năm trước.

 

Đó là những thứ mẫu thân của ta từng dùng từ lâu.

 

Ngày đó ta theo cha mẹ từ Thanh Châu hẻo lánh đến Kinh thành, con gái nhà khác đầu đầy trâm vàng vòng ngọc, áo váy thêu hoa, tụ họp một chỗ, lộng lẫy như tiên trên trời.

 

Còn ta, mặc áo vải thô, tự nhiên không hợp với họ.

 

Mặc dù ta luôn cẩn trọng, không bị nhắm đến, nhưng lúc đó ta vẫn còn non nớt và yêu thích cái đẹp, trở về nhà trong sự ấm ức và đôi mắt đỏ hoe.

 

Mẫu thân ta thấy vậy, liền đem hết những trang sức của bà cho ta và an ủi rằng những viên ngọc bích và đá mã não này đều là hàng thật, dù ta đeo đến lúc xuất giá cũng đủ.

 

Sau này, khi phụ thân tiến thân trên quan trường, chi tiêu trong phủ cũng thoải mái hơn nhiều.

 

Nhưng phụ thân không có chỗ dựa trong triều đình, để đạt được vị trí Thái sư hoàn toàn là nhờ vào sự thanh liêm và trung thành của ông.

 

Nếu muốn giữ được danh tiếng thanh liêm, thì không thể phô trương giàu sang, ta và mẫu thân vẫn ăn mặc giản dị.

 

Khi đó, ta hiểu rằng càng biểu hiện nghèo khổ, thanh bần bên ngoài, thì càng có nhiều người khen ngợi phụ thân là người có cốt cách thanh cao, và vị trí của ông sẽ càng an toàn hơn.

 

Sau này, điều này đã trở thành thói quen của ta.

 

Dù mẫu thân và muội muội hiện giờ đều có nhiều trang sức phù hợp với thân phận quý nữ của Kinh thành, ta vẫn không thích chưng diện, trong mắt họ, muội muội thì xinh đẹp, dễ thương, mang ra ngoài được, còn ta thì nhàm chán vô cùng.

 

Họ không biết rằng những năm tháng luôn lo lắng đó đã khắc sâu vào trí nhớ ta, khiến ta không thể quên được sự cảnh giác đã ăn sâu vào tận xương tuỷ.

 

Cho đến giờ, trên bàn trang điểm của ta vẫn là những món trang sức mà mẫu thân ta từng cho.

 

Những trang sức mẫu thân cho ta phù hợp với tâm lý mua bán của người dân Thanh Châu hơn hai mươi năm trước, kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu thật và giá trị.

 

Một hộp trang sức ấy, đem đi cầm cố, vẫn hơn số tiền mà Lưu Uyển Tình đã cầm đồ trước đây.

Bình Luận (0)
Comment