Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản Gia

Chương 22

Hắn bước sang một bên cho ta vào, còn trước đó gọi hết gia nhân trong phòng mẫu thân ra ngoài.

 

Khi ta bước vào phòng, mẫu thân đang ngồi trước gương hoa lê, thất thần không biết đang nghĩ gì.

 

Thấy ta đột ngột xuất hiện, bà theo bản năng giật mình, đồ vật trong tay rơi xuống chân ta.

 

Ta cúi xuống nhặt lên, phát hiện đó là cây trâm bạc mà trước đây bà đã tặng ta. Không ngờ khi ta đem cầm cây trâm đó, bà vẫn giữ lại một chiếc.

 

Ta bước vài bước lên trước, nhẹ nhàng đặt cây trâm vào tay bà, sau đó quỳ thẳng xuống.

 

"Ngọc nhi... con đang làm khó mẫu thân..."

 

Giọng mẫu thân run rẩy, ta ngẩng đầu, thấy bà nhắm mắt lại đầy đau khổ.

 

"Phải, nhưng suốt đời con đều sống trong sự khó khăn. Trước đây con nghĩ rằng những khó khăn đó sẽ khiến mẫu thân hiểu được sự tin tưởng và ủy khuất của con, để chia sẻ chút tình thương với con. Đến nay, con không dám mong những điều đó nữa."

 

Nói xong, ta cúi xuống, lòng bàn tay đặt lên đất, dập đầu trước mẫu thân:

 

"Con chỉ có một nguyện vọng, con muốn sống, mẫu thân!"

 

Khi gọi mẫu thân một tiếng, ta nhấn mạnh, bà cũng run rẩy, như tỉnh mộng, mặt mày lẫn lộn giữa hoang mang và mơ hồ.

 

Cuối cùng, bà nói với giọng không nỡ:

 

"Những năm qua ta đã nợ con nhiều, hôm nay con đi cùng Hạc Bội với ta lên xe. Sau chuyện này, coi như... con không có người mẹ này."

 

Ta cúi đầu bái lạy, lâu lắm không dám đứng dậy.

 

Cuối cùng, mẫu thân gọi Vương mama đến trang điểm lại cho ta, bà nói:

 

"Dù sao cũng là tiểu thư của phủ, vào cung phải có thể diện."

 

Vương mama hiểu ý, tiến lên gỡ tóc ta ra, trang điểm lại.

 

"Hạc Bội theo ta lâu nhất, ta luôn tin tưởng tay nghề của bà ấy."

 

Mẫu thân nhìn ta qua gương, nói đầy cảm khái:

 

"Những năm qua không nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ lại, mới thấy Ngọc nhi giống ta hồi trẻ thật."

 

Vương mama cũng phụ họa:

 

"Người ta nói, khi phu nhân sinh ra tiểu thư, đã dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, nên tiểu thư hiểu chuyện, là đến báo ơn, tự nhiên là giống phu nhân."

 

Câu nói này như chạm đến nỗi đau của mẫu thân, bà quay đi, lấy khăn tay lau nước mắt.

 

Một lúc sau, bà mới kéo tay ta:

 

"Đi thôi, đến giờ rồi."

Bình Luận (0)
Comment