Khi mọi người đều nghĩ rằng cha ta sẽ gặp tội lớn trong hôm nay, thì bỗng nhiên hoàng đế lại cười, nói:
"Con gái lớn của Lưu gia, trẫm thấy nàng rất ngoan ngoãn."
Trong tình cảnh này, cha ta nào dám nói thêm gì, chỉ liên tục đáp vâng, rồi kéo ta lui ra.
Khi yến tiệc kết thúc và trở về nhà, cha lôi ta ra khỏi xe ngựa và kéo vào từ đường, bắt ta quỳ trước bài vị tổ tiên.
Sắc mặt ông tái xanh, nói rằng vài ngày nữa ông sẽ để mẫu thân vào cung xin hoàng hậu, nói ta bệnh nặng không thể đi Tây Lăng, xin hoàng hậu miễn cho ta nhiệm vụ này.
Trong hai ngày này, ta phải quỳ trong từ đường để tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng ta chỉ thản nhiên liếc ông một cái, bình tĩnh nói:
"Phụ thân, con không bệnh."
Ta đứng thẳng người, dù đối diện với bài vị tổ tiên cũng không hổ thẹn.
"Ngươi muốn chống đối phụ thân ngươi?"
Ông hạ giọng, nghe như một lời đe dọa.
Ta không hề cảm thấy hối lỗi, chỉ nhìn ông và nói:
"Phụ thân có còn nhớ những ngày ở Thanh Châu không?"
"Khi đó phụ thân là tú tài, gia cảnh bần hàn, còn mẫu thân vốn là thiên kim tiểu thư, trước khi xuất giá chưa từng biết đến khổ cực. Sau khi gả cho cha, gia đình mẫu thân gặp biến cố, phải cầm y bán trâm để mua sách cho phụ thân, gia đình thường xuyên chịu đói khổ. So với hiện tại, quả là một trời một vực."
Ta nhìn quanh ánh đèn, và những bài vị tổ tiên cao cao của họ Lưu, lớn tiếng hỏi ông:
"Nhà cửa rộng rãi, gia nhân đông đảo, hiện tại như vậy chưa đủ sao? Phụ thân phải biết rằng, nước đầy thì tràn, người nếu tham lam quá, sẽ không bao giờ biết đủ. Hiện giờ hoàng đế đã nhắc nhở phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không muốn dừng lại, phụ thân..."
"Đủ rồi! Nữ nhân ngu ngốc, hiểu gì về đạo lý!"
Phụ thân ta gầm lên, cắt ngang lời ta, giận dữ giơ tay to định đ-á-nh ta, nhưng ta tránh được.
Ta lạnh lùng nhìn ông, đi đến cửa chính mở ra, quay lại nhìn ông:
"Tự tử trước khi cầu phúc là đại kỵ, nếu phụ thân không sợ con kéo theo cả nhà họ Lưu cùng ch-ếc, thì cứ việc ép buộc con."
Nói xong, ta đóng sầm cửa bỏ đi, chỉ nghe ông ta giận dữ cười sau lưng, liên tục chửi rủa:
"Tốt, rất tốt! Từ hôm nay, ta không có đứa con gái này, coi như nhà họ Lưu chưa từng sinh ra ngươi!"
"Con cầu mong điều đó."
Ta đáp lại, bước đi không ngừng.
Cuộc cãi vã lớn giữa ta và phụ thân ở từ đường, đương nhiên khiến nhiều người chú ý. Trên đường về, Lưu Uyển Tình xuất hiện từ bên đường, mặt mày đầy vẻ hả hê.
"Tỷ tỷ đã phạm tội gì khiến phụ thân tức giận như vậy?"
Nàng nói, mắt liếc quanh, rồi giả bộ hiểu ra:
“Chắc không phải tỷ tỷ làm trò cười trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu đấy chứ? Không ngờ tỷ tỷ không chỉ già mà còn lú lẫn..."
Ta vung tay bốp một tiếng giòn tan, Lưu Uyển Tình ôm má đỏ bừng, không tin nhìn ta. Một lúc sau, nàng định đ-á-nh trả, nhưng ta giữ chặt cổ tay nàng.
"Ta đã thay nhà họ Lưu chấp nhận lời mời cầu phúc của hoàng hậu, nếu ta có mệnh hệ gì, người đi thay sẽ là ngươi."
Ta nói, tiến gần đến tai nàng:
"Ngươi nói xem, hai năm trời, Tiêu Lưu chuyên tâm chờ ngươi, bà già quyền thế nhà họ Tiêu có đợi được không?"
Nói xong, ta buông tay nàng, nhếch môi cười khinh bỉ:
"Hai năm nữa, khi ngươi trở về, chỉ có thể làm thiếp nhà họ Tiêu thôi."
"Ta khuyên ngươi đừng ép ta, Lưu Uyển Tình."