Phụ thân lúc này vẫn đang chầu triều, mẫu thân chủ sự nghe quan binh trình bày xong, khóc đến đứt ruột, hoàn toàn mất đi phong thái của một quý phụ, sống ch-ếc bám lấy cánh tay Lưu Quảng Chi không cho quan binh dẫn đi.
Quan binh giả vờ khó xử một lúc, rồi nói:
"Nếu muốn giữ người lại cũng được, chỉ là tiền chuộc e rằng..."
Mẫu thân nghe vậy, sợ họ hối hận, vội gọi quản gia lấy tiền.
Quản gia nhanh ch-óng quay lại, nhưng đáng ra là hai người khiêng một rương bạc, lại chỉ là một chiếc hộp nhỏ trên tay.
Mẫu thân giận dữ, lập tức quát mắng không làm tròn trách nhiệm.
Nhận sổ sách xong, sắc mặt bà lập tức trắng bệch.
Thì ra nửa tháng trước, sau khi ta ngã bệnh, đã cao giọng trả lại quyền quản lý sổ sách cho mẫu thân.
Dung Nhi và Liên Nhi cầm sổ sách đi khắp phủ Thái sư, tất nhiên để Lưu Uyển Tình biết được.
Từ đó, ngày nào nàng ta cũng đến quấy rầy mẫu thân.
Lúc thì đòi tiền mua y phục, lúc lại đòi đi đấu giá trang sức với công chúa và quận chúa.
Mẫu thân không biết rõ tích lũy của phủ, chỉ vì yêu thương Lưu Uyển Tình mà cho không tiếc.
Giờ Lưu Quảng Chi sắp vào ngục.
Trong phủ ngay cả tiền chuộc cũng không có. Số bạc đó đã biến thành trang sức rực rỡ trên người Lưu Uyển Tình.
Khi Lưu Quảng Chi bị dẫn đi, Lưu Uyển Tình lại đeo chiếc trâm hoa năm trăm lượng bạc từ cửa hàng Châu Ngọc Các, nhảy nhót xuất hiện ở cửa.
Không biết ca ca của nàng vì năm trăm lượng đó mà tiền đồ hủy hoại.
Thậm chí nàng còn tự đắc khoe trước mặt mẫu thân, ôm tay mẫu thân làm nũng hỏi có đẹp không.
Mẫu thân mắt đỏ hoe nhìn chiếc trâm hoa lấp lánh, hỏi giá xong liền kéo Lưu Uyển Tình đi trả lại tiền.
Lưu Uyển Tình tất nhiên không chịu, khóc lóc nói lúc ta quản sổ sách đã keo kiệt với nàng, giờ mẫu thân quản lại cũng trở nên vô tình.
Mẫu thân nổi giận, tay run rẩy chỉ vào Lưu Uyển Tình:
"Trước đây con vu oan tỷ con keo kiệt, giờ ta mới hiểu, đây đâu phải là keo kiệt, rõ ràng là con hoang phí vô độ, lại còn trách tỷ tỷ! Giờ con phải cùng ta đi trả lại trang sức!"
Mẫu thân thái độ kiên quyết, nếu là ngày thường, Lưu Uyển Tình cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng nàng vừa mới khoe khoang rằng sẽ lấn át được kẻ thù không đội trời chung Tống Như Chi trong tiệc cung mười ngày sau, và giẫm nàng ta xuống đất.
Nàng vừa mới tận hưởng cảm giác chiếm đoạt báu vật từ tay kẻ thù, bây giờ bảo nàng trả lại, chẳng khác nào đạp lên mặt nàng.
Lưu Uyển Tình không chịu đi, mẫu thân cũng kiên quyết không để nàng yên.
Trong lúc tranh cãi, chỉ nghe thấy tiếng khóc thét lên của Lưu Uyển Tình, nàng cúi đầu lao về phía hồ, nói rằng nếu phải trả lại chiếc trâm, nàng sẽ tự s-á-t.
Cuối cùng, Lưu Uyển Tình bị mama của mẫu thân giữ lại, nhưng mẫu thân cũng mất hết sức lực để tranh cãi với nàng.
Cả người bà sụp đổ, nhìn đứa con mà mình yêu thương, trong lòng và trên mặt đều đầy mờ mịt.
Dung Nhi sợ rằng kể miệng chưa đủ sinh động, còn đặc biệt kéo Liên Nhi diễn lại vài lần.
Nhưng mãi không thấy ta cười, nàng liền dập tắt nhiệt tình trong mắt, cẩn thận nói:
"Tiểu thư không thích nghe những chuyện này, sau này nô tì sẽ không kể nữa."
"Không sao, luôn phải biết tin tức trong tiền viện để phòng ngừa bất trắc."
Ta dựa vào bàn, cầm lấy cây quạt nhẹ nhàng chống đầu:
"Họ dù sao cũng là người thân của ta, không cười họ là để giữ lại chút công đức cuối cùng."
"Nín cười, Phật tổ sẽ tha thứ cho ta."