Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 10 - Chương 10. Sữa Bò Vừa Vặn Rất Dễ Uống.

Chương 10. Sữa Bò Vừa Vặn Rất Dễ Uống. Chương 10. Sữa Bò Vừa Vặn Rất Dễ Uống.

Chương 10: Sữa Bò Vừa Vặn Rất Dễ Uống.

Tiểu cô nương xương cốt mềm đấy, giống như hơi chút dùng sức sẽ có thể bẻ gãy vậy.

Cố Vân Đông thật không dám dùng sức, ôm đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.

"Tiểu muội, tiểu muội? Tỉnh." Ôm cách giường xa một chút, cô mới nhẹ nhàng lay lay cô bé, đem người gọi tỉnh.

Tiểu cô nương mê man trừng trừng đấy, trợn tròn mắt có chút mờ mịt nhìn về phía cô: "Đại tỷ?"

"Nào, há mồm, đem cái uống đi."

"Nha." Cố Vân Khả không hỏi một tiếng cái gì, thậm chí cũng không thấy rõ ràng thứ được đưa tới trước mặt là cái gì, thập phần tín nhiệm mà nghe lời mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ọt ọt ọt ọt uống vào.

Uống xong vài ngụm, đột nhiên sửng sốt một chút: "Ngọt sao?"

"Thích uống thì uống nhiều thêm một chút."

Thứ trong tay Cố Vân Đông chính là sữa bỏ lấy từ trong không gian ra, đặt ở trên lửa hâm nóng lên, lúc này mới đút cho Cố Vân Khả uống.

Tiểu cô nương thức sự quá gầy yếu, rõ ràng đã ba tuổi rồi, nhưng đến bây giờ thậm chí đi đường cũng không quá ổn định, cả ngày có hơn phân nửa thời gian là chìm vào trạng thái mê man đấy.

Cố Vân Khả cùng Cố Vân Thư không giống nhau, Vân Thư dù thế nào cũng là bé trai, ở trong lòng Cố lão đầu vẫn có thể chiếm một chút ít địa vị đấy, ăn đồ tất nhiên sẽ nhiều hơn một chút so với Cố Vân Khả, bởi vậy ở trong bốn người các cô, hắn xem như có tố chất thân thể tốt nhất.

Cố Vân Đông không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng trong không gian có sữa bò, đây là thứ phù hợp nhất để bổ sung dinh dưỡng cho con bé mà cô có thể nghĩ đến vào lúc này.

Hơn phân nửa chén sữa bò uống hết rồi, Cố Vân Khả nhịn không được nấc một cái.

"Dễ uống."

Cố Vân Đông đem chén buông ra, thấy con bé híp mắt nhỏ một bộ hưởng thụ, nhịn không được lại mềm lòng, ngữ khí cũng nhu hòa hơn rất nhiều: "Tiếp tục ngủ đi."

Đem tiểu gia hỏa thả vào trên giường, dịch dịch góc chăn, Cố Vân Đông một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh đống lửa.

Tiểu cô nương vốn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nên một lát sau lại ngủ say.

Toàn bộ phòng im ắng, Cố Vân Đông nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua xà nhà gỗ trên đỉnh đầu, đột nhiên rất hưởng thụ hoàn cảnh như vậy.

Thật sự rất yên tĩnh ah, bên tai cũng không còn nghe thấy âm thanh của Zombie nữa, cũng không cần căng cứng thần kinh và chờ đợi đi dốc sức liều mạng bất cứ lúc nào. Thậm chí bên người cô còn có thân nhân, đó là điều mà cả đời cô cũng không dám nghĩ tới.

Cảm giác ... giống như một giấc mơ.

"Đông Đông. . ." Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Dương thị rời giường.

"Mẹ đã tỉnh?" Cố Vân Đông đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện bất tri bất giác vậy mà đã qua một hồi lâu.

"Ừ, đã sáng sớm rồi."

Đã giờ dần rồi, dùng thời gian hiện đại để tính toán, bất quá cũng mới hơn bốn giờ, trời còn chưa sáng đây này.

Nhưng mà Dương thị cũng đã dưỡng thành thói quen sinh học, lúc trước lúc ở nhà, bà luôn dậy sớm như vậy bắt đầu nấu cơm cho heo ăn, quét sân nhà rồi. Về sau trên đường chạy nạn, bởi vì đầu óc bà không tốt lắm, cũng không có ai an bài cho bà gác đêm, mặc dù có thời điểm phải đi đường suốt đêm, nhưng thời gian Dương thị rời giường cũng không có thay đổi gì lớn.

Cố Vân Đông đứng lên hoạt động tay chân một chút, cầm cái túi một bên qua đưa cho bà: "Cái này cho mẹ ăn."

Dương thị cúi đầu nhìn về phía trong túi, con mắt sáng ngời, "Bánh bột ngô màn thầu?"

"Suỵt." Cố Vân Đông nhìn nhìn hai đứa trẻ còn đang ngủ.

Dương thị lập tức che miệng lại, dùng sức lắc đầu, ô ô ah ah đấy, bộ dáng thoạt nhìn thậm chí có vài phần dễ thương.

Khoé miệng Cố Vân Đông co giật hai cái, "Mẹ ăn gì trước cho no bụng, còn lại đặt ở trên lửa nướng một chút, chờ bọn chúng tỉnh hãy cho bọn chúng ăn. Con đi ngủ một lát thôi, bên ngoài nếu truyền đến âm thanh gì hoặc là có người tới nhất định phải nhớ rõ đánh thức con, biết không?"

Dương thị đã tỉnh táo, cô vẫn có thể yên tâm để cho bà ấy trông coi đấy. Cô tranh thủ ngủ mấy canh giờ, nếu không thân thể không chịu được.

"Biết rõ."

Dương thị nghiêm túc đáp ứng, lúc này Cố Vân Đông mới nằm xuống ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô bị nóng nên tỉnh lại đấy, vừa nheo mắt, bên tai liền truyền đến giọng nói non nớt của Cố Vân Khả.

". . . Thật sự, đêm qua muội đã uống, rất ngọt đấy, vừa vặn rất dễ uống."

Bình Luận (0)
Comment