Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102. Dương Thị Khóc.

Chương 102. Dương Thị Khóc. Chương 102. Dương Thị Khóc.

Chương 102: Dương Thị Khóc.

Dương thị cũng không biết vì sao, chỉ là thấy Cố Vân Thư bái sư, liền không nhịn được mà khóc lên.

Bà có chút mờ mịt nhìn Cố Vân Đông, nghĩ nghĩ, cả buổi mới lên tiếng: "Cha con sẽ cao hứng."

Cố Vân Đông sững sờ, chậm rãi ngồi xuống bên người Dương thị, cầm khăn lau nước mắt cho bà ấy, nói: "Vâng, nếu cha thấy Vân Thư có thể đọc sách, hơn nữa lại học ở phu tử lợi hại như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng đấy."

Dương thị gật đầu thật mạnh: "Tìm cha con."

"Dạ." Cố Vân Đông không quên phải tìm Cố Đại Giang, nhưng cô phải có bạc trước đã, phải sắp xếp xong cho người trong nhà, cô mới yên tâm làm việc khác.

Ở thời cổ đại không có bất kỳ công cụ truyền tin nào, muốn tìm người, phải hao phí rất nhiều nhân lực vật lực cùng thời gian.

Tần Văn Tranh thấy thế, nhịn không được hỏi: "Ngươi cùng cha ngươi thất lạc nhau ở nơi nào, nếu như cần trợ giúp, cứ việc nói."

Mắt Cố Vân Đông lập tức sáng rực lên, đúng rồi, Tần phu tử giao thiệp rộng ah.

Cô liền đem vị trí Cố Đại Giang mất tích nói một lần, cuối cùng nói cho hắn biết: "Chúng tôi đã hẹn với cha, nếu như ai thất lạc sẽ đến phủ Khánh An tập hợp. Thế nhưng chờ đến lúc chúng tôi đến phủ Khánh An, nội thành đã đại loạn, không có biện pháp chỉ có thể đến phủ Tuyên Hòa. Tần phu tử có thể giúp chúng tôi nghe ngóng ở phủ Khánh An một chút?"

Tần Văn Tranh nghĩ nghĩ, mới lên tiếng: "Sau khi phủ Khánh An đại loạn, quan viên cũng đã thay đổi mấy lần, toàn bộ phủ thành đều đã tu sửa, sợ là không dễ tìm người. Bất quá ta sẽ giúp mọi người nghe ngóng, Cố cô nương không cần lo lắng, phụ thân ngươi nhất định sẽ bình an vô sự."

Cố Vân Đông cười nói cảm ơn, cảm xúc của Dương thị cũng ổn định lại rồi.

Lại vui vẻ ăn cơm, giống như trước đó chưa từng khóc vậy.

Cố Vân Đông lắc đầu bật cười.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Văn Tranh cũng có chút không thể chờ đợi được mà đi thử tinh luyện đường trắng, chỉ là có chút ngốc, quả nhiên vẫn là người chỉ thích hợp đọc sách, năng lực hành động của người này... Haizz, không có thiên phú ah.

Bất quá hắn rất chân thành, ghi chép lại từng công đoạn một.

Chờ hắn thử xong hai lần, rốt cục cũng lau cái trán đổ mồ hôi, mang theo Cát thị cùng Tần An Ninh trở về thị trấn.

Hắn đi rồi, Cố Vân Đông liền cùng Thiệu Thanh Viễn thương lượng chuyện chế tạo số lượng lớn đường trắng.

Chỉ dựa vào hai người bọn họ khẳng định không được, phải mướn người, sân bãi cũng phải tìm chỗ khác, Cố Vân Đông không nỡ đem nhà mình vừa xây xong trở thành xưởng làm việc.

Còn phải thu mua số lượng lớn mía ngọt, làm them mấy bộ công cụ.

Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lát, đột nhiên nói ra: "Mua người đi."

Cố Vân Đông sững sờ: "Mua người?"

"Ừ, cũng không cần mua quá nhiều, hai ba người là đủ rồi. Đường trắng được chiết xuất từ đường nâu, mà cách chế tạo đường nâu cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết, chúng ta chỉ cần làm một bước cuối cùng là được rồi."

Cố Vân Đông do dự một chút, gật đầu: "Được, vậy thì mua người, ngày mai sẽ đi."

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông liền đi huyện thành, Thiệu Thanh Viễn cũng đi theo.

Ai ngờ hai người vừa đến cửa thành, liền gặp được gã sai vặt Liễu An.

Liễu An đang đánh xe ngựa ra khỏi thành, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn lập tức vui mừng: "Ta đang muốn đi thôn Vĩnh Phúc tìm ngươi cùng Cố cô nương đây này."

Nghe được tên mình, Cố Vân Đông từ trong xe ngựa nhô đầu ra.

Liễu An càng cao hứng rồi: "Hóa ra Cố cô nương cũng ở đây ah, vừa vặn, ta cũng không cần phải đi một chuyến rồi."

"Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì sao?"

"Cố cô nương đã quên rồi sao, hôm nay là ngày hẹn của thiếu gia nhà chúng ta cùng thiếu gia Đào gia ah, vào xế chiều. Thiếu gia đặc biệt để cho tiểu nhân sáng sớm đã đi mời hai vị đến xem náo nhiệt đấy."

Cố Vân Đông tính thời gian, thật đúng là hôm nay.

"Buổi chiều sao? Ở nơi nào?"

Liễu An trả lời: "Đúng, giờ Mùi, ngay ở quán rượu Cẩm Tú."

Liễu gia chủ yếu là kinh doanh tửu lâu, tửu lâu Cẩm Tú chính là tửu lâu lớn nhất huyện Phượng Khai. Đương nhiên, dưới danh nghĩa Liễu gia còn có các loại cửa hàng, bán đồ ăn vặt, bán bánh ngọt, thậm chí bán tạp hóa đều có.

"Được, ta đã biết, chúng ta bây giờ còn có việc, buổi trưa sẽ đi qua, ngươi nói thiếu gia mình giữ vị trí cho chúng ta."

Liễu An vội hỏi: "Cố cô nương có chuyện gì? Có cần tiểu nhân hỗ trợ không?"

Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, Liễu An cũng quen thuộc huyện thành hơn, hỏi hắn có thể làm cho mình bớt việc hơn, liền hỏi: "Ngươi có biết người môi giới nào trong huyện thành có giá cả vừa phải? Mẹ mìn có uy tín một chút?"

Liễu An sững sờ: "Cô nương muốn mua hạ nhân?"

"Đúng."

"Vậy cô nương đã hỏi đúng người rồi, mấy người môi giới ở nội thành Liễu gia đều quen biết, nói một cách công bằng nhất, trong quan nha ở ngõ Hồ Lô ở thành Tây, có một Tào mẹ mìn, hạ nhân dạy dỗ ra đều rất không tệ đấy. Người cũng có lương tâm, nói rõ rang lai lịch thân phận của hạ nhân, không dấu diếm. Giá cả nha, so với mấy chỗ môi giới tư nhân thì đắt hơn một chút, nhưng giá trị."

Cố Vân Đông trong lòng nắm chắc rồi: "Được, đa tạ ngươi, ta đến chỗ người môi giới một chuyến trước, sau đó lại đến quán rượu."

"Vậy tiểu nhân sẽ báo lại cho thiếu gia, cô nương cứ từ từ đến, xong việc lại đến quán rượu tìm thiếu gia nhà ta."

Liễu An đánh xe ngựa đi, Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn thương lượng một chút, rồi trực tiếp đi ngõ Hồ Lô.

Nếu như bên kia không có người phù hợp, lại đi xem những nơi khác cũng không muộn.

Ngõ Hồ Lô rất náo nhiệt, nói là ngõ hẻm, con đường lại rất rộng rãi, xe ngựa của bọn họ có thể trực tiếp đi tới cửa ra vào của người môi giới.

Cố Vân Đông xuống liền trực tiếp nói tìm Tào mẹ mìn, người bên trong vừa nghe đã biết người này hơn phân nửa là người quen giới thiệu, lập tức đi tìm người đến.

Tào mẹ mìn hơn 40 tuổi, sau khi đến cũng không nói nhảm, trực tiếp mang hai người Cố Vân Đông đi hậu viện.

Sau đó gọi người lên, để cho Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn xem trước.

Mục đích chính yếu nhất của Cố Vân Đông mua người vẫn là phải lao động cường tráng giúp tinh luyện đường trắng, hơn nữa phải ký văn tự bán đứt.

Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một gia đình họ Đồng.

Theo như lời Tào mẹ mìn nói, một nhà sáu người này trước kia là hạ nhân của một nhà giàu trong huyện thành, gia đình kia chuyển đi cách đây ít lâu, không thể mang theo quá nhiều hạ nhân nên đã bán đi một phần, người Đồng gia cũng ở trong số đó.

Nghe nói lúc trước ở nhà chủ, người Đồng gia cũng rất cần cù chăm chỉ, chỉ là không biết luồn cúi, không hay gom góp trước mặt chủ nhà, cho nên cuối cùng cũng không được giữ lại.

Đồng gia gồm một đôi vợ chồng, năm nay cũng đã bốn mươi sáu tuổi, còn có hai đứa con trai, con trai trưởng 30 tuổi, cưới vợ Vương thị, sinh một nữ nhi mười bốn tuổi.

Làm cho Cố Vân Đông kinh ngạc cùng rất vui mừng chính là, cô con gái này khí lực rất lớn, tuy nhiên ăn cũng nhiều.

Đứa con trai thứ hai hai mươi lăm tuổi, nghe nói trước đó từng có một người vợ, nhưng thê tử ngại hắn tính tình khô khan, cuối cùng bò lên giường của thiếu gia, trở thành thiếp người ta.

Nghe đến đó, Cố Vân Đông biết đại khái vì sao cả nhà này lúc trước bị chủ nhà bán đi rồi.

Chỉ sợ người thiếp này ở giữa cũng ra nhiều công sức đấy.

Cố Vân Đông hỏi bọn hắn mấy vấn đề, tạm thời không thấy có gì không tốt, liền mua.

Bởi vì đều là lao động cường tráng, mà thân thể lại khỏe mạnh, sáu người này cũng tốn của Cố Vân Đông bảy mươi lượng bạc, còn là vì Tào mẹ mìn bớt đi số lẻ rồi.

Bình Luận (0)
Comment