Chương 1033: Cậu
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới đứng lên, đỡ Cố Vân Đông đi ra ngoài vài bước.
Mấy người Hoài Âm Hầu phủ đã phục hồi lại tinh thần lại, cuối cùng cũng tiêu hóa hết sự thật Thiệu Thanh Viễn là con trai của Tam muội Thiệu Âm.
Nhưng cho dù đã tiêu hóa được rồi, bọn họ nhìn người đứng trước mặt, vẫn cảm thấy thập phần mộng ảo, cảm giác rất không chân thật.
Một khắc trước bọn họ còn nói Thiệu Âm đã qua đời nhiều năm, một khắc sau con trai của nàng lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Làm sao lại cảm thấy ... Mặt hơi đau.
Nhưng!!
Biết được Thiệu Âm không có việc gì, hơn nữa nhi tử còn lợi hại như vậy, trở thành Thiệu đại nhân, tâm tình bọn họ lại cực kỳ kích động. MAyy dich
Ngay cả Nhị phu nhân tính tình luôn hướng nội lạnh nhạt, con ngươi cũng hơi tỏa ra hào quang.
Đối mặt với cậu mợ như vậy, Thiệu Thanh Viễn vốn muốn mở miệng nói chuyện, lại như bị chặn ở cổ họng.
Cố Vân Đông đứng bên cạnh hắn không nhịn được che miệng cười cười, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Bà ngoại còn cần nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi."
“Phải, đúng đúng, đi ra ngoài nói chuyện trước."
Hoài m Hầu vội vàng gật đầu, muốn đứng ở phía trước dẫn đường.
Chỉ là đi vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn, tinh tế nhìn thêm vài lần, loại ánh mắt này thật giống như hắn không phải người thường vậy.
Thiệu Thanh Viễn: "..."
Hầu phu nhân nhẹ nhàng kéo tay áo Hoài Âm Hầu một cái, thấp giọng nói: "Đi thôi.”
Mấy người lúc này mới lục tục ra cửa, một lần nữa đi tới nhà chính.
Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông ngồi xuống, mấy người Hầu phủ ngược lại không được tự nhiên.
Bọn họ còn đang đánh giá Thiệu Thanh Viễn, còn hắn thì: "..." Có thể nhìn đến khi ra hoa sao? Vẫn là Hầu phu nhân xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ sai người đóng cửa viện Niệm Âm đường lại, dặn dò ma ma hầu hạ bên cạnh ra ngoài canh giữ, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào.
Vợ chồng Thiệu Hồng Khang trở về chậm một bước, cứ như vậy bị ngăn ở bên ngoài sân.
Trong phòng chính chỉ còn lại hai đôi phu thê Thiệu gia, cùng với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Hai bên đều có chút trầm mặc, hồi lâu, Hoài Âm Hầu mới mở miệng: "Ngươi thật sự... Là con trai của Tam muội?”
"Đúng vậy." Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhưng quả thật hiện tại trong tay hắn cũng không có thứ gì có thể chứng minh. Khăn tay lúc trước, Cố Vân Đông cũng từng cho Hầu phu nhân và Nhị phu nhân xem qua, hai người bọn họ đều không biết.
Hoài Âm Hầu lại dừng một chút: "Mẹ cháu, mấy năm nay trôi qua có tốt không? Nàng chưa từng trở về, chúng ta phái người đi tìm, nhưng cũng chỉ tra được nàng xuất hiện ở phủ Linh Châu, về sau không có tin tức của nàng."
“Chờ một chút." Thiệu nhị gia đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, bất ngờ đứng dậy.
Người ở đây đồng loạt nhìn về phía hắn, Hoài Âm Hầu càng nhíu mày: "Ngươi làm cái gì mà hét lên vậy? Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng không? "
“Không phải, đại ca, Thiệu đại nhân là truyền nhân của thần y ah."
Hoài Âm Hầu nhíu mày càng chặt: "Đây không phải là chuyện mọi người đều biết sao? Kinh thành đã sớm truyền khắp nơi.”
Thiệu nhị gia: "Nhưng hắn cũng là con của Tam muội chúng ta mà.”
“Đúng vậy, vừa rồi chúng ta không phải đều biết sao? Ngươi làm sao..."
Hoài Âm Hầu nói được một nửa thì dừng lại, ông chậm rãi quay đầu, nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Vậy, cho nên Tam muội, nàng, nàng gả cho nhi tử của thần y?? Nàng là con dâu của thần y Bạch gia??”
Cố Vân Đông hơi nghiêng đầu đi, cô rốt cuộc đã biết vì sao người ngoài đều nói người của Hoài Âm Hầu phủ đều có tư chất bình bình.
Với lực phản ứng này, đúng là... Không nhanh lắm.
Không hiểu sao cảm giác có chút ngốc.
Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy, đường quan của hai cữu cữu đại khái thật sự chỉ có thể dừng lại ở đây.
Leo lên cao hơn một chút, chỉ sợ ngã xuống thế nào cũng không biết.
Hắn có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng, cha ta là con thứ hai của Bạch gia, Bạch Hàng, mọi người hẳn là đã nghe qua.”
Hoài Âm Hầu cùng Thiệu nhị gia đều há to miệng, Bạch Hàng ah, bọn họ đương nhiên nghe nói qua.
Tuy rằng thanh danh của Bạch Hàng không vang dội như Bạch Ung, nhưng phàm là người có chút quyền thế đều biết, Bạch Hàng rất có khả năng chính là thần y tiếp theo, nghe nói y thuật còn cao minh hơn Tống Đức Giang.
Người này, thì ra, thì ra là em rể của bọn họ sao??
Muội muội hóa ra gả cho hắn??
Mấy người giật mình ở đó, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. MAyy dich
Đúng rồi, người năm đó cùng muội muội hồi kinh, lại bị cha bọn họ đuổi ra ngoài, chính là Bạch Hàng? Tuy nói năm đó Bạch Hàng không nổi danh như bây giờ, nhưng thân là con thứ hai của Bạch gia, thân phận cũng bày ra ở đó, phụ thân sao có thể hồ đồ như vậy?
Nghĩ đến chuyện này, mọi người lại liên tưởng đến thân thế của Thiệu Thanh Viễn.
"Cho nên, đứa nhỏ năm đó bị người ta bắt cóc kia, chính là ngươi sao?" Hầu phu nhân hỏi.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Là ta.”
Cố Vân Đông liếc hắn một cái, thấy hắn lại biến thành người nói nói không quá hai chữ, lại không nói gì, chỉ có thể thay hắn trả lời: "Thật ra không cần giấu diếm, mấy năm nay chúng cháu vẫn luôn tìm bố mẹ chồng. Cũng may lúc trước tướng công bị người mang đi, trên người mang theo khăn thêu. Chắc mợ còn nhớ rõ, năm ngoái cháu đã cầm khăn tay cho các người xem qua, kỳ thật lúc đó chúng cháu hoài nghi thân thế tướng công liên quan với Hầu phủ.”
Hầu phu nhân mở to hai mắt: "Cái khăn kia..." Thì ra, bọn họ thiếu chút nữa đã có thể nhận ra nhau.
"Cũng may đi lòng vòng, vẫn nhận được nhau rồi." Cố Vân Đông cười nói: "Chúng cháu cũng mới đoàn tụ với cha mẹ chồng không lâu, cữu cữu không phải cảm thấy rất kỳ quái vì sao mấy năm nay mẹ chồng vẫn không trở về Hầu phủ thăm mọi người sao? Thật ra không phải mẹ chồng không muốn trở về, là bà bị bệnh."
Hoài Âm Hầu Thiệu nhị gia trong nháy mắt khẩn trương: "Bị bệnh? Căn bệnh nào? Có nghiêm trọng không? Bây giờ thế nào rồi? Tướng công của nàng không phải là đại phu y thuật cao minh sao? Ngay cả họ cũng không thể chữa khỏi sao?"
Có phải trong một lúc mà hỏi quá nhiều rồi không?
Nhưng quả thật cũng có thể nhìn ra được, hai vị cậu mợ thật sự quan tâm tới mẹ chồng cô.
Cố Vân Đông ôn hòa nói: "Mẹ chồng bị tâm bệnh, năm đó sau khi tướng công mất tích, lão Hầu gia lại kích thích mẹ chồng quá lớn, dẫn đến mẹ chồng buồn bực trong lòng, khó có thể giải quyết. Mấy năm nay, bởi vì mẹ chồng hàng năm đều phát bệnh, cho nên vẫn luôn ở lại Bạch phủ, một bước cũng không bước ra ngoài. Hầu phủ này xem như là nỗi thương tâm của mẹ chồng, cho dù biết lão Hầu gia đã qua đời, cha chồng cũng không dám dẫn bà ấy tới. Mãi đến năm ngoái, tướng công và mẹ chồng đoàn tụ, tâm bệnh của mẹ chồng mới có chút giảm bớt, lúc này mới rời khỏi Bạch phủ."
“Tâm bệnh..." Hoài Âm Hầu thì thào, nặng nề lau mặt: "Nhiều năm như vậy, nàng thế nhưng một bước cũng không bước ra khỏi nhà, cuộc sống này, khổ sở bao nhiêu chứ."
"Đúng vậy, Tam muội đáng thương, chúng ta cái gì cũng không biết, chúng ta không xứng đáng làm ca ca của nàng."
Nhìn hai cậu đang chìm sâu vào tự trách, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, cảm thấy... không thể nói nữa.
Cô đã tận lực bình thản nói ra chân tướng mọi chuyện, nếu kể lại sâu hơn một chút, sợ là hai vị cữu cữu chịu không nổi mà nhảy sông quá.