Chương 107: Lại Có Bạc.
Hết lần này tới lần khác đứng ở nơi đó không chỉ có Đào lão gia, còn có huynh trưởng Đào Phong mà Đào Hành phi thường chán ghét.
Lúc này trên mặt Đào Phong mang theo nụ cười, biểu tình tràn đầy vui sướng, hả hê khi có người gặp họa.
Đào lão gia đi đến phía trước, nói với Liễu Duy cùng Cố Vân Đông: "Đào gia đánh bạc nhận thua, Liễu thiếu gia thật bản lãnh, quen biết bằng hữu cũng không phải người thường."
Trong lòng Liễu Duy thầm mắng một câu lão hồ ly, trên mặt lại cười hì hì mở miệng: "Đa tạ khen ngợi, đa tạ khen ngợi.”
Đào Hành dưới ánh mắt của Đào lão gia, cuối cùng vẫn lấy ra 320 lượng bạc giao cho Liễu Duy.
Liễu Duy vừa thu tay lại, liền mời Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng lên lầu.
Hắn không muốn cùng Đào lão gia nhiều lời, dù sao cái nên được cũng đã lấy tới tay.
Trong lòng Cố Vân Đông cũng rất thỏa mãn, trong tay đã có bạc, cô có thể mua đất mua ruộng dựng xưởng thu mua mía ngọt rồi.
Cuộc sống đang ngày càng tốt hơn, thời gian đang từng bước một trở nên náo nhiệt.
Nhớ tới những ngày ở mạt thế, cuộc sống hiện tại thật sự như ở thiên đường.
Cố Vân Đông bước chân nhẹ nhàng, chỉ là đi hai bước đột nhiên phát hiện Thiệu Thanh Viễn không theo kịp.
Cô sửng sốt một chút, quay đầu lại chỉ thấy hắn đang nặng nề mà nhìn một phía. Theo ánh mắt hắn nhìn lại, Cố Vân Đông thấy rất kỳ quái, Thiệu Thanh Viễn... Nhìn Đào lão gia làm cái gì?
"Sao vậy, ngươi quen biết Đào lão gia?"
Thiệu Thanh Viễn hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu, cười nói: "Không biết, đi lên đi."
Cố Vân Đông tuy hiếu kỳ, nhưng hắn hình như cũng không nguyện ý nhiều lời, vậy cô cũng không hỏi nữa.
Bọn họ đi theo Liễu Duy trở lại phòng riêng của Liễu gia, mà giờ khắc này những người dưới lầu lại đột nhiên kịp phản ứng, lập tức muốn xông lên trên lầu.
"Cô nương, lời ngươi nói là thật sao? Đường trắng này rất nhanh sẽ có thể mua được."
"Đúng vậy a, vậy chúng ta phải đi đâu mới mua được?"
"Ở cửa hàng, thật sự chỉ cần 100 văn là mua được một lượng sao?"
"Cô nương xin dừng bước, ta là nhị thiếu gia Cao gia, ngươi có thể cùng Cao gia chúng ta hợp tác bán đường trắng, Cao gia chúng ta..."
"Cút đi, cô nương ta là người Phó gia."
"Các ngươi nguyên một đám cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa, không thấy bên kia có một Liễu gia đó sao? Cô nương kia khẳng định đã cùng Liễu gia hợp tác rồi."
Lời này vừa ra, những người khác liền ngừng lại.
Cũng đúng, Liễu gia còn có tiền hơn bọn hắn, dù sao cũng không đến lượt bọn hắn.
Chỉ là vẫn có người chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn lên lầu tìm Cố Vân Đông nói chuyện.
May mà Liễu Duy mang theo bọn họ chạy nhanh, sau khi vào phòng, Liễu lão gia lập tức nói quản sự nhà mình ra cửa ứng phó, lúc này mới khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Mà một nhà ba người Đào gia cũng không tiến lên, Đào lão gia thậm chí không muốn ở lại tửu lâu này thêm nữa, mang theo hai đứa con trai xoay người rời đi.
Đào Hành vừa đi, tròng mắt lại đảo quanh.
Chờ sau khi lên xe ngựa, hắn lập tức tiến đến bên người Đào lão gia nói: "Cha, cha cam tâm để chúng ta thua năm gian cửa hàng này sao? Liễu gia kia căn bản là cố ý, Đường kia đã sớm làm xong, còn giả bộ sắp thua, tiểu nhân âm hiểm.”
Đào lão gia trong lòng tức giận, đối với đứa con trai này thất vọng vô cùng: "Đó cũng là do ngươi đần, khinh địch như vậy mới trúng kế."
Nói xong cũng nhắm mắt lại, không chịu để ý tới hắn nữa.
Đào Hành cắn rang: "Cha, việc này là con cân nhắc không chu toàn, con nhận phạt. Nhưng chúng ta cũng không phải là không thể đòi lại."
“A, ngươi muốn đòi như thế nào?” Người hỏi là Đào Phong, ánh mắt nhìn Đào Hành lại xem thường vô cùng.
Đào Hành nhìn cũng không nhìn hắn, tiếp tục nói với Đào lão gia: "Cha, nha đầu họ Cố kia ở nông thôn, chúng ta hoàn toàn có thể bức nàng ta đem cách điều chế giao ra đây."
"BA~ "
Đào Hành vừa mới dứt lời, trên mặt liền trúng một cái tát.
Hắn không thể tưởng tượng nổi mà ôm mặt, trừng mắt nhìn cha hắn: "Cha, cha đánh con?"
"Ngươi yên tĩnh một chút cho ta, còn dám đi ra ngoài gây tai hoạ ta sẽ đánh gãy chân của ngươi! !"
Đào lão gia một mực đè nén sự tức giận, thua năm gian cửa hàng ông ta không tức giận? Bị nhiều người chê cười như vậy, ông ta không tức giận? Lúc trước nhà bọn họ có bao nhiêu kiêu ngạo đắc ý, hôm nay có bao nhiêu châm chọc khó chịu.
Mặt mũi của ông ta đã hoàn toàn không còn, nhưng còn phải tự mình xuống lầu giải quyết hậu quả cho con trai, bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng của Đào gia.
Hiện giờ Đào Hành không có một chút hối hận nào thì thôi, cư nhiên còn nghĩ ra chủ ý cùi bắp.
Đào lão gia muốn nhịn về đến trong nhà mới giáo huấn hắn, lúc này lại hận không thể đem hắn đạp xuống xe ngựa.
Nhưng Đào Hành ở trong nhà được sủng ái đã quen, cha hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh hắn, hiện giờ còn ở trước mặt đại ca...
"Cha, vì sao?"
Đào lão gia hít sâu một hơi, nói với Đào Phong: "Ngươi nói cho hắn biết."
"Nhị đệ, sao đệ lại không nghĩ ra vậy." Đào Phong lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nói: "Cô nương kia xác thực chỉ là một nha đầu ở nông thôn, nhưng Liễu gia không phải, Liễu lão gia ở trên thương trường nhiều năm như vậy, lại không biết đường trắng này vừa xuất hiện sẽ chọc đến bao nhiêu phong ba sao? Ông ta dám lấy ra, chứng minh rằng ông ta đã cân nhắc đến tất cả các phương diện, không sợ cùng người khác cân não."
Đào Phong thở dài: "Mà sự thật là, chẳng những chúng ta không thể ra tay, đến Liễu gia cũng không chen lọt vào được việc buôn bán đường trắng kia.”
Đào Phong vốn cũng không ở tửu lâu Cẩm Tú, hắn nhận được tin tức mới đặc biệt chạy tới nói cho Đào lão gia, miễn cho Đào gia gặp tai nạn.
Đào Hành không tin: "Đến Liễu gia cũng không hợp tác? Ngươi lừa gạt ai đó, chỉ bằng một nha đầu ở nông thôn, có thể tự làm việc mua bán này?"
"Nàng ta không cùng Liễu gia hợp tác, nhưng nàng cùng..." Ngón tay Đào Phong chỉ chỉ lên trời: "Ngươi dám động?"
Đào Hành nuốt một ngụm nước bọt, lập tức một câu cũng không dám nói rồi.
Đào lão gia cười lạnh một tiếng: "Sau khi trở về ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong sân đọc sách cho ta, một tháng không cho phép đi ra ngoài. Chuyện phía sau toàn bộ giao cho đại ca ngươi, có nghe không?"
Đào Hành mở to hai mắt nhìn: "Nhưng..."
Đào Phong lại gật đầu, biểu lộ nghiêm túc: "Cha yên tâm, con sẽ xử lý chuyện này thật tốt. Tuy chuyện đường trắng chúng ta không xen tay vào được, nhưng mua bán vẫn là có thể, con sẽ quay trở lại quán rượu, tìm vị Cố cô nương kia nói chuyện."
"Được."
Đào Phong xuống xe, Đào lão gia lúc này mới mang theo Đào Hành về nhà.
Chỉ là Đào Phong nhất định sẽ không công mà trở về rồi, Cố Vân Đông đã cùng với Thiệu Thanh Viễn được Liễu Duy đưa ra ngoài tử cửa sau của quán rượu.
Cho đến khi ba người lên xe ngựa, mới chậm rãi thở phào một hơi.
Liễu Duy nói: "Cố nha đầu ngươi yên tâm đi, cha ta có thể dàn xếp xong chuyện bên này đấy. Ngươi cũng không cần lo lắng những người đó sẽ tìm được thôn Vĩnh Phúc các ngươi, Tần đại ca sẽ ngăn cản. "
"Haizz, ta cũng không nghĩ tới những người này lại điên như vậy."
Liễu Duy cười hắc hắc, đột nhiên tiến tới trước mặt cô, nếu không phải Thiệu Thanh Viễn đưa tay đỡ một chút, hắn thiếu chút nữa đã đập đầu vào đầu Cố Vân Đông.
"Cố nha đầu, hôm nay ngươi giúp ta một việc lớn như vậy, muốn cái gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm được cho ngươi."
Nghĩ muốn cái gì?
Cố Vân Đông sờ sờ cằm, cô đương nhiên muốn nhất chính là bạc, Liễu gia này không phải rất nhiều bạc sao?
Nhưng bây giờ...