Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1086 - Chương 1086. Một Nhà Ba Người Đều Đi

Chương 1086. Một nhà ba người đều đi Chương 1086. Một nhà ba người đều đi

Chương 1086: Một nhà ba người đều đi

Những lời này của Thiệu Thanh Viễn, tuy rằng không có đáp án chắc chắn cho Hàn thị, nhưng cũng giúp nàng an tâm.

Trước kia khi phu quân nàng còn sống, cũng có thử trị liệu cho đứa nhỏ, nhưng phu quân cũng không nắm chắc. Hiện tại Thiệu đại nhân chịu phí tâm, hắn lại là hậu nhân của thần y.

Hắn bên kia nhất định bảo tồn rất nhiều sách y, cho dù không có, bên cạnh Thiệu đại nhân cũng có rất nhiều đại phu lợi hại, có nhiều ý kiến, cũng có thể thảo luận ra một phương pháp.

Nếu như vậy vẫn không được thì Hàn thị cũng không có biện pháp.

Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua hai chị em đang ở nói chuyện, mở miệng nói: “Lôi Nham hiện tại tuổi còn nhỏ, đây là thời gian trị liệu tốt nhất. Ta đến bên này không tiện lắm, như vậy đi, ngươi đưa đứa nhỏ đến Thiệu phủ, ta cũng có thể xem bệnh bất cứ lúc nào. Hai ngày sau, ngươi mang theo hai đứa nhỏ, cùng nhau đến Thiệu phủ ở một thời gian.”

Hàn thị sửng sốt, duỗi tay chỉ vào mình: “Dân phụ, dân phụ cũng đi sao?”

“Đúng vậy, hai đứa nhỏ vẫn còn nhỏ. Đặc biệt là Lôi Nham, hắn phải chữa bệnh, tâm lý cũng rất quan trọng. Ở nơi xa lạ vốn rất dễ bất an sợ hãi, ngươi làm mẹ hắn, tốt nhất nên ở bên cạnh hắn.”

Suy nghĩ một chút, Thiệu Thanh Viễn lại thêm một câu: “Đương nhiên, nếu ngươi có chuyện, ban ngày cũng có thể làm chuyện của mình.”

“Không không không, dân phụ không có, cảm ơn Thiệu đại nhân.” Có thể tiếp tục ở chung với con gái, Hàn thị đương nhiên cầu mà không được, đây là chuyện nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nàng vội vàng cam đoan: “Thiệu đại nhân yên tâm, dân phụ sẽ không ở trong phủ vô ích, ta, ta có thể hỗ trợ làm việc.”

Trước kia gia đình Hàn thị cũng có cuộc sống đầy đủ, dù sao chồng nàng cũng là một đại phu, mặc dù chỉ là du y, nhưng cơ bản vẫn đảm bảo cuộc sống. Nàng ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, thỉnh thoảng sẽ làm chút công việc may vá kiếm thêm thu nhập cho gia đình.

Sau khi chồng qua đời, điều kiện gia đình trở nên sa sút, nàng dành nhiều thời gian hơn cho công việc may vá.

Nhưng nếu ở Thiệu phủ, nàng đương nhiên không thể chỉ đóng cửa làm chuyện của mình.

“Ừm.” Thiệu Thanh Viễn không cự tuyệt, sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, hắn chuẩn bị rời đi.

Hàn thị bảo Lôi Kỳ trông Lôi Nham, còn mình đưa Thiệu Thanh Viễn ra cửa, đưa thẳng đến đầu ngõ, mới thở ra, xoay người vội vã về nhà.

Động tác của nàng rất nhanh, chờ đến khi hàng xóm phản ứng lại tìm nàng, Hàn thị đã vào cửa nhà.

Thiệu Thanh Viễn ngồi trên xe ngựa, trong đầu lại nghĩ đến hai chân Lôi Nham.

Loại tình trạng này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đối với bệnh nan y chưa từng thấy qua, Thiệu Thanh Viễn càng muốn nghiên cứu kỹ càng về nó, chữa được bệnh tình.

Đây cũng là nguyên nhân hắn nguyện ý tự mình tới đây, hơn nữa để Hàn thị mang theo Lôi Nham ở lại Thiệu phủ.

Về đến nhà cũng đã hơi muộn, Thiệu Thanh Viễn đi xem Cố Vân Đông, giải thích tình huống với cô.

Hai ngày sau, Thiệu Thanh Viễn ở trong thư phòng, bắt đầu tìm kiếm trong sách y.

Cố Vân Đông phân phó hạ nhân sắp xếp lại hậu viện, đến lúc đó mấy đồ đệ đều phải ở đây. Nhưng Trịnh Tuyền Thủy tuổi đã lớn, nhất định không tiện ở hậu viện, nên sắp xếp hắn và Lỗ Huyên Cao Tử cùng nhau ở tiền viện.

Cả nhà Hàn thị, tạm thời sắp xếp ở bên cạnh viện của Lục thị, vị hôn thê Cao Phong.

Hai ngày sau là ngày Thiệu Thanh Viễn chính thức nhận đồ đệ.

Thiệu Thanh Viễn cũng không tính làm lớn, dù sao những gì nên biết đều đã biết, trước khi hắn làm khảo hạch, bên ngoài đã truyền đến ồn ào huyên náo, hơn phân nửa người trong kinh thành đều chú ý.

Sáng sớm hôm đó, cả ba nhà tinh thần phấn chấn xuất hiện trước cổng lớn Thiệu phủ.

Nhưng mà, chờ đến khi Thiệu Võ tới mở cửa, lại khiếp sợ.

Ngoài cửa, ngoại trừ Trịnh Tuyền Thủy, bà cháu Lỗ Huyên và ba người Hàn gia, còn có một nhóm người.

Khóe miệng Thiệu Võ giật giật, quét qua một vòng, phát hiện ngoại trừ hàng xóm láng giềng ở ngõ Hợp Thái ra, còn có không ít gương mặt mới mà hắn chưa từng thấy qua, cũng không biết từ nơi nào đến.

Cho đến khi một người đàn ông trung niên đứng phía sau Trịnh Tuyền Thủy, cười khanh khách nói với hắn: “Tuyền Thủy à, cậu tiễn cháu đến đây, cháu mau vào đi, đi theo Thiệu đại nhân học tập cho tốt, tương lai nhớ hiếu thuận với Trịnh đại nhân, ngày khác cậu lại đến thăm cháu.”

Trịnh Tuyền Thủy hơi nhíu mày, trên mặt chứa đựng sự tức giận, muốn mở miệng đuổi người đi lại băn khoăn xung quanh nhiều người như vậy, sợ người khác nói hắn bất hiếu, đến lúc đó lại mang thanh danh không tốt cho Thiệu phủ.

Nhưng Thiệu Võ vừa nghe lập tức hiểu ra, đây là nhà cậu của Trịnh Tuyền Thủy, là người ghét bỏ hắn báo thù cho tỷ tỷ, xuống tay quá tàn nhẫn với nhà tỷ phu, thế nên không muốn cho hắn lui tới nhà bọn hắn nữa? MAyy dich

Lúc này thái độ lại rất ôn hòa, dường như đối xử với tiểu bối rất thân thiện. Nhưng hắn nhìn vẻ mặt của Trịnh Tuyền Thủy, rõ ràng không kiên nhẫn nói chuyện với hắn ta.

Đây là cậu của Trịnh Tuyền Thủy, vậy những người khác……

Quả nhiên, cậu của Trịnh Tuyền Thủy bên kia vừa nói dứt câu, mấy người đứng phía sau Lỗ Huyên cũng vội vàng nói: “Huyên Nhi à, con cũng phải học tập cho tốt, cha mẹ biết con là một người thông minh, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ, nhớ nghe lời Thiệu đại nhân nói, biết chưa?”

Vợ chồng đại bá của Lỗ Huyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Huyên Nhi là người có bản lĩnh nhất Lỗ gia chúng ta.”

Bởi vì Trịnh Tuyền Thủy là vãn bối, không tiện đôi co với cậu mình. Nhưng bà nội Lỗ thì khác, xoay đầu cãi lại hai vợ chồng bọn hắn: “Các ngươi nên bỏ đi, năm xưa chán ghét Huyên Nhi, ta hiện tại vẫn nhớ rõ, sau này Huyên Nhi không có quan hệ gì với các ngươi. Bây giờ hắn là con thừa tự của lão tam, các ngươi đừng thấy hắn có tiền đồ mà quấn lấy, ta nói cho các ngươi biết, ta không đồng ý, đều cút đi.”

Thiệu Võ âm thầm giơ ngón tay cái với lão thái thái, làm tốt lắm, người này thật sự vì Lỗ Huyên mà không chút lưu tình.

Bà nội Lỗ vừa nói như vậy, mấy người vốn đứng sau ba người Hàn thị, sắc mặt lập tức thay đổi, miệng mở ra nhất thời ngậm lại.

Cuối cùng, mẹ Hàn thị cười gượng nói một câu: “A Kỳ và A Nham sống tốt nha, phải ngoan, phải nghe lời, bà ngoại ở nhà chờ các cháu trở về.”

Hàn thị không nói câu nào, trực tiếp làm lơ lời nói của mẫu thân, ôm con trai, nắm tay con gái vào trong Thiệu phủ.

Trịnh Tuyền Thủy và bà nội Lỗ cũng thế, cũng không thèm nhìn những người thân tới nịnh nọt đó, nhanh chóng vào cửa.

Những người khác tiến lên vài bước, nhưng chung quy không dám tiến vào, chỉ có thể ở bên ngoài làm bộ thâm tình hậu nghị vẫy tay, cuối cùng còn nói với Thiệu Võ: “Đứa nhỏ của nhà chúng ta phải làm nhờ các ngươi rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, vất vả rồi. Ngày khác chúng ta lại đến thăm bọn họ.”

Thiệu Võ: “……” Không xấu hổ sao? Ta muốn hỏi các ngươi rằng diễn cảnh này có khó không??

Hắn ngầm trợn trắng mắt, trực tiếp đóng cổng lại.

Thiệu Võ dẫn ba người vào trong, Thiệu Thanh Viễn đã chờ bọn họ ở nhà chính.

Bên cạnh hắn, còn có Cao Tử vô cùng khẩn trương đứng đó.

Đây xem như là ngày Cao Tử chính thức gặp mặt mấy người còn lại, trên mặt hắn nở nụ cười, có chút kích động nhìn mọi người tiến vào.

Ngoài ra, còn có một người, cũng đứng bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, đang chăm chú đánh giá ba người Trịnh Tuyền Thủy.

Bình Luận (0)
Comment