Chương 110: Người Dựa Vào Ăn Mặc.
Không chỉ Đổng Tú Lan nhìn thêm một chút, những người khác trong sân thấy hắn mặc một thân quần áo mới đi ra, đều không khỏi ngẩn người.
Thiệu Thanh Viễn ngày bình thường mặc quần áo bụi bẩn không nói còn đặc biệt cũ nát, hôm nay lại mặc như vậy, thế nhưng ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy tuấn lãng cao quý, so với Liễu Duy ở huyện thành kia cũng không thua kém bao nhiêu.
Lúc Cố Vân Đông vào cửa, nhìn thấy một màn này, hai mắt sáng ngời.
Quả nhiên người dựa vào ăn mặc, diện mạo tốt đẹp này của Thiệu Thanh Viễn cũng bị chính hắn chà đạp.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Cố Vân Đông rơi vào con hươu trên đất, long mày lại nhăn lại
"Tối hôm qua ngươi lại lên núi sao?"
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nghĩ đến lời trước khi cô đã nói, cho rằng cô tức giận, lúc này liền giải thích: "Ta không vào núi sâu, không nguy hiểm.”
Cố Vân Đông mím môi, thấp giọng nói thầm: "Đêm hôm khuya khoắt, cho dù không vào núi sâu cũng nguy hiểm, hơn nữa trời lạnh như vậy, săn ban ngày không được sao?"
"Được, lần sau buổi tối sẽ không đi nữa."
Cố Vân Đông: ". . ." Cô chỉ nói thầm hai câu mà thôi, cũng không ra lệnh cho hắn.
Cô ho nhẹ một tiếng, lại nhìn hắn một cái: "Quần áo còn rất vừa người đấy." Nói xong cũng quay đầu nhìn con hươu kia, ngồi xổm xuống chọc chọc, vậy mà còn rất mập.
"Vừa vặn, ngày mai chúng ta dọn nhà, ta vốn định làm thịt nướng chúc mừng đấy, vậy không cần đặc biệt đi thị trấn mua thịt rồi."
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, lập tức chỉ chỉ gà rừng thỏ rừng bên cạnh: "Bên kia cũng không thiếu, ngày mai có lẽ đã đủ rồi."
Tối hôm qua hắn quá hưng phấn, tinh lực dồi dào, dọc theo con đường lên núi này cũng săn không ít.
Cố Vân Khả chạy đến bên người Cố Vân Đông, kéo tay cô hỏi: "Đại tỷ, thịt nướng ăn ngon không?"
"Ăn ngon, cam đoan muội ăn đến chảy nước miếng."
Tiểu cô nương lập tức hai mắt tỏa sáng: "Vậy, muội cũng hỗ trợ. . ." Cô bé nhìn xung quanh một chút, chỉ vào gà rừng nói: "Hỗ trợ nhổ lông."
"Được thôi."
Tiểu cô nương liền ngoan ngoãn chạy đến con mồi trước mắt, bắt đầu động thủ nhổ, kết quả quay đầu đã bị con gà rừng còn chưa chết mổ cho một cái.
Tiểu cô nương ôm lấy bàn tay nhỏ bé vỗ đầu con gà rừng: "Lại mổ nữa, ta sẽ đem ăn sống ngươi luôn."
Cố Vân Đông nghe vậy khóe miệng run run, thấy Tăng Nguyệt tiến lên cũng không xen vào nữa.
Ngược lại cô nương Đồng gia kia lại hiếu kỳ hỏi cô: "Đại tiểu thư, ngày mai dọn nhà, là chuyển đến nơi nào vậy?"
Cô nương Đồng gia tên là Đồng Thủy Đào, mười bốn tuổi, lớn lên ôn nhu yếu ớt đấy, khí lực lại lớn hơn cả cha mình, con hươu trước mắt kia, nàng ta có thể một tay nhấc lên.
Có lẽ đã chậm rãi quen thuộc, biết chủ nhà hiện tại không phải hung thần ác sát, lá gan liền hơi lớn một chút.
Cố Vân Đông rất thích cô ấy, làm việc ra sức, người cũng nhanh nhẹn
Cô có chút kinh ngạc: "Chính là chuyển đến căn nhà mới đối diện, lúc các người ra khỏi cửa không thấy sao? Căn nhà rất lớn đằng kia đấy.”
Đồng Thủy Đào trừng mắt há to miệng, nàng nàng nàng, nàng ta đương nhiên thấy được.
Hóa, hóa ra chỗ đó chính là nhà của chủ nhân, chỗ ở của bọn họ sau này?
Cố Vân Đông bật cười, cô còn tưởng rằng coi như mình không nói, bọn họ cũng có thể đoán được đấy.
"Được rồi, trước tiên thu thập con gà rừng và thỏ rừng kia đi."
Đồng Thủy Đào liền đỏ mặt đi làm việc.
Cố Vân Đông lúc này mới đi tìm Đổng Tú Lan, cô muốn nhờ bà ấy hỗ trợ làm túi sách, đến lúc đó cho Cố Vân Thư mang đi học đường.
Chỉ là cô đi một vòng cũng không thấy người, không khỏi đi vào bên trong.
Vừa mới đi đến cửa phòng bên trái, bỗng nhiên nghe được giọng của Đổng Tú Lan, hình như còn nhắc tới cô?
"Tôi không nhìn lầm đấy, bộ quần áo trên người Thanh Viễn chính là vải Vân Đông mua đấy." Đổng Tú Lan đang cùng trượng phu của mình, Tăng Hổ nói chuyện: "Ông nói, hai người bọn họ, có phải…"
Còn chưa dứt lời, đã bị Tăng Hổ cắt đứt: "Chớ nói nhảm, chuyện này còn chưa rõ ràng."
"Ai, tôi đây không phải là đang lo lắng cho hai đứa nhỏ kia sao?" Đổng Tú Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Thanh Viễn thì thôi, hắn độc lai độc vãng, cũng không có ai giúp đỡ quan tâm tới chuyện cưới vợ, chính hắn cũng không để bụng, cũng sắp hai mươi rồi, trì hoãn nữa không phải sẽ trở thành kẻ ế vợ trong mắt người trong thôn sao."
Đổng Tú Lan đút cho Tăng Hổ một ngụm cơm: "Vân Đông thì sao, mặc dù có cha có mẹ có người nhà, nhưng cha con bé đã mất tích, mẹ cũng không hiểu chuyện, chuyện gì cũng do Vân Đông tự mình gánh vác. Con bé phải chiếu cố mẹ cùng đệ đệ muội muội, còn phải tìm cha, hiện tại lại tập trung tinh thần nghĩ đến chuyện kiếm tiền, ông nói về sau con bé lập gia đình, người trong nhà làm sao bây giờ?"
Tăng Hổ nghe vậy cũng không nhịn được gật gật đầu: "Đúng vậy, qua năm con bé cũng mười bốn tuổi, cũng đến tuổi làm mai rồi. Với điều kiện nhà Vân Đông hôm nay, khẳng định không ít người cầu hôn. Chỉ là sau khi lập gia đình sẽ không thể chiếu cố mẹ cùng đệ muội rồi, nhà chồng sợ cũng không đồng ý."
“Hừ, những người cầu hôn kia, hơn phân nửa là hướng về phòng ở nhà con bé, Vân Đông gả đến nhà người như vậy, chắc chắn sẽ chịu ủy khuất." Đổng Tú Lan nói xong bỗng nhiên mắt sáng lên: "Cho nên tôi cảm thấy, Vân Đông cùng Thanh Viễn kỳ thật cũng rất tốt.”
Thiệu Thanh Viễn lẻ loi một mình, hôm nay lại cùng Vân Đông hợp tác mua bán, không có người nhà chồng, sau này còn có khả năng giúp đỡ Vân Đông chiếu cố ba người Dương thị.
Người lớn lên cũng tốt, lại có năng lực, người khác muốn tới cửa tìm phiền toái, hắn một tay có thể đánh người ra ngoài.
Hơn nữa bất kể là Dương thị, hay là huynh muội Vân Thư Vân Khả, đều rất thích hắn đấy.
Hắn cũng sẽ không hướng về phía phòng ở và bạc của người ta, là người đáng tin cậy.
Muốn Đổng Tú Lan nói, nếu không phải Tằng Nguyệt nhà họ cùng Thiệu Thanh Viễn chênh lệch quá lớn, bà cũng muốn hắn làm con rể.
Cố Vân Đông đứng ở cửa nghe đại khái, trong đầu hiện lên bộ dáng Thiệu Thanh Viễn mặc quần áo mới đứng trước mặt mình, tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút.
Cô đưa tay vỗ mạnh mặt mình, nghĩ cái gì vậy? Cô qua năm mới mười bốn tuổi, còn sớm.
Cố Vân Đông cũng không tìm Đổng Tú Lan nũa, quay đầu liền ra khỏi cửa Thiệu gia.
Vừa đi đến sân đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông nghĩ đến lời Đổng thị cùng Tằng Hổ nói, theo bản năng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt mờ mịt, mắt thấy cô vội vàng rời đi, vội vàng nói” "Ta cam đoan sẽ không đi săn vào buổi tối nữa.”
Cố Vân Đông lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ai muốn ngươi cam đoan hả?
Cô bước nhanh hơn, cho đến khi đi tới cửa Tằng gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là sau một khắc, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ: "Này."
Cố Vân Đông lại càng hoảng sợ, bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy đống cỏ khô cách đó không xa có một cái đầu lén lén lút lút thò ra, ra hiệu với cô cả buổi.
Cố Vân Đông nhịn không được liếc mắt, đi nhanh tới: "Ngươi tìm ta thì cứ tìm, làm gì mà lén lút như vậy."
Không biết là như vậy càng làm cho người ta chú ý sao?
Thung Tử dừng một chút, ngẫm lại cũng đúng, dứt khoát đứng thẳng người, cười hắc hắc hai tiếng.
"Sao lại tới tìm ta? Có biến rồi hả?" Cố Vân Đông trước kia đã nói Thung Tử nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Phương thị, hắn cũng không tìm mình, không nghĩ tới hôm nay ngược lại đã tìm tới cửa.