Chương 1111: Tần Thụ
Thiệu Thanh Viễn kể chuyện này cho Tần Văn Tranh, ít nhiều cũng được thả lỏng.
Lỗ Vương thực sự có lòng bất chính hay không, việc này cứ giao cho Tần Văn Tranh đi điều tra.
Việc cấp bách hiện tại của hắn là phải điều tra rõ chân tướng chuyện xảy ra ngày ấy ở Lỗ Vương phủ, trả lại sự trong sạch cho đại cữu mẫu và Thiệu Lan Thuần.
Hắn và Tần Văn Tranh thảo luận chuyện này một lát, sau đó Tần Văn Tranh sai người mang thức ăn đến thư phòng dùng bữa.
Sau khi ăn trưa xong, hai người lại thương lượng một lần nữa, Thiệu Thanh Viễn đứng dậy cáo từ.
Cố Vân Đông cũng ôm con trai tới tìm hắn, hai người cùng rời Tần phủ.
Trước đó, Trì Trì đã ngủ một giấc, lúc này lại rất có tinh thần, nằm trong lòng Cố Vân Đông nhìn trái nhìn phải, bàn tay nhỏ hưng phấn múa may, rất nhiều lần thiếu chút nữa đánh trúng mẹ mình. MAyy dich
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn ôm thằng nhóc qua, cuối cùng nó mới an phận chút.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra cổng lớn, vừa vặn nhìn thấy Tần Thụ vội vàng vào cửa.
Tần Thụ nhìn thấy bọn họ cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt sáng rực lên: “Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người tới đây sao? A, đây có phải là tiểu Trì Trì không?”
Cố Vân Đông đã rất lâu không gặp hắn, ngay cả lúc Trì Trì làm đầy cữ, hắn cũng không có tới, chỉ chuẩn bị quà trước sau đó nhờ người đưa đến.
Nghe nói là bị Tần Văn Tranh phái đến nơi khác làm việc, hôm nay lại gặp được hắn, cả người nhìn gầy đi không ít. Nhưng thấy sắc mặt hắn lại đặc biệt có tinh thần.
Tần Thụ nhìn Trì Trì không rời được mắt, duỗi tay muốn ôm.
Thiệu Thanh Viễn không nói hai lời nhét con trai vào ngực hắn, Tần Thụ cười hắc hắc, ôm tiểu Trì Trì xoay vòng: “Yo, tiểu gia hỏa còn rất nặng cân nha.”
Tiểu Trì Trì cũng không sợ người lạ, nghiêng đầu nhìn Tần Thụ, sau đó duỗi tay nắm tóc của hắn.
Tần Thụ ‘xuy’ một tiếng: “Không nghĩ ngươi còn nhỏ mà sức lực còn rất lớn nha.”
Cố Vân Đông nhìn hắn và Trì Trì chơi một hồi, mới cười nói: “Ta nghe nói đệ rời kinh thành đi làm việc? Đệ trở về khi nào vậy? Mọi chuyện đã xong rồi sao?”
“Đúng vậy, giải quyết xong rồi, hôm qua vừa trở về. Đệ còn nghĩ buổi chiều đến thăm các người, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.” Tần Thụ để Trì Trì tùy ý nắm tóc, khờ khạo cười.
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: “Xem ra Tần đại nhân rất trọng dụng ngươi nha.”
Tần Thụ ngượng ngùng cười: “Tần đại nhân dạy đệ rất nhiều.”
Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến dáng vẻ cáo già xảo quyệt kia của Tần Văn Tranh, hơn nữa trước kia cũng là một thầy giáo dạy học sinh, muốn giáo dục Tần Thụ, một người chưa từng trải qua xã hội hiểm ác, quả thực quá dễ dàng.
Đừng nhìn Tần Thụ ngây thơ khờ khạo trước mặt bọn họ, còn để cho con trai mình bắt nạt. Nhưng bây giờ hắn ở bên ngoài, người khác một chút cũng không dám xem thường hắn.
Tiểu tử này, có tiền đồ rồi.
Cố Vân Đông luôn đối xử khá tốt với Tần Thụ, mấy tháng không gặp, phát hiện vóc dáng hắn lại cao lên rất nhiều.
Cô thấy con trai được một tấc lại muốn tiến một thước, vội gỡ bàn tay nhỏ của nó ra, cuối cùng giải cứu đầu tóc của Tần Thụ. Nhưng trong lòng bàn tay trắng nõn của cậu nhóc, vẫn còn lưu lại vài sợi tóc.
Tên tiểu tử thúi này……
Cố Vân Đông ôm con trai còn muốn đưa tay bắt về, ở trong lòng mẫu thân, Trì Trì ngược lại không kéo tóc nữa.
Cố Vân Đông nhìn Tần Thụ còn có chút luyến tiếc, dở khóc dở cười: “Ta thấy đệ vừa rồi rất vội vàng, nếu có việc cần xử lý thì mau đi đi, chúng ta đi trước.”
“Vậy, vậy được rồi.” Tần Thụ chỉ có thể thở dài, lưu luyến không rời vào trong Tần phủ.
Nhưng sau khi đi vài bước, lại quay trở lại.
Cố Vân Đông kỳ lạ nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Cái kia, tỷ tỷ, tỷ phu, hai ngày sau có khả năng ta phải về thôn Tần Nam.” MAyy dich
Cố Vân Đông sửng sốt: “Sao đệ phải trở về? Thôn Tần Nam xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải không phải.” Tần Thụ vội vàng phủ nhận, có chút ngượng ngùng gãi đầu, mặt cũng hơi đỏ lên: “Chuyện là thế này, không phải đệ cũng đến tuổi rồi sao? Phu nhân nói, nói muốn giới thiệu, giới thiệu tức phụ cho đệ. Nhưng kỳ thật đệ đã nhớ thương một cô nương ở thôn Tần Nam, đệ cũng không muốn cưới người khác, cho nên viết thư trở về, nhờ thôn trưởng và thẩm thẩm giúp đệ hỏi nàng ấy xem có nguyện ý hay không. Sau đó không lâu, bên thôn Tần Nam hồi âm, nói…… Nguyện ý. Tần đại nhân nói cho đệ nghỉ một khoảng thời gian, để đệ về thành thân, đến lúc đó mang theo cô nương tới đây.”
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, lấp lóe tia sáng bát quái: “Đây là chuyện tốt nha, vậy cô nương kia tên là gì? Lúc trước ta có từng gặp qua chưa? Nàng bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà còn những ai, các ngươi là thanh mai trúc mã hả, thật đáng mừng thật đáng mừng.”
Ngay cả thần sắc Thiệu Thanh Viễn cũng nhu hòa rất nhiều, gật đầu nói: “Chúc mừng.”
Sắc mặt Tần Thụ lại càng đỏ hơn, hắn ho nhẹ hai tiếng, thành thật trả lời từng câu hỏi: “Nàng tên là Tú Nhi, tỷ chưa từng gặp qua, từ nhỏ đã là cô nương đẹp nhất trong thôn chúng ta, nàng ấy nhỏ hơn ta một tuổi, trong nhà còn có cha mẹ, huynh trưởng và muội muội. Lúc trước ở trong thôn, nàng cũng từng giúp đỡ ta, ta cảm thấy, cảm thấy nàng ấy vô cùng tốt.”
Rõ ràng đi theo Tần Văn Tranh học qua không ít thành ngữ, nhưng giờ phút này, Tần Thụ bối rối không biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt cho tốt, chỉ có thể dùng từ vô cùng tốt để hình dung.
Nhưng Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ này của hắn, ngược lại rất vui mừng.
“Được rồi, vậy thì tỷ tỷ trước tiên chúc đệ tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, đến lúc hồi kinh, lại dẫn đến cho tỷ nhìn xem.”
“Được rồi.” Tần Thụ liên tục gật đầu, lại gãi đầu.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, có chút ngượng ngùng nói: “Tỷ, đệ có thể xin tỷ một chuyện không?”
“Ngươi nói đi, chuyện gì?”
“Chính là, chờ sau khi Tú Nhi tới kinh thành, có thể, có thể sắp xếp cho nàng ấy một công việc hay không? Tú Nhi làm việc rất cần mẫn cũng rất nhanh nhẹn.”
Cố Vân Đông bật cười: “Ta không thành vấn đề, nhưng có phải đệ nên hỏi ý kiến Tú Nhi trước hay không? Hỏi xem nàng ấy có muốn ra ngoài làm việc không?”
Thời buổi này vẫn có không ít cô nương không thích xuất hiện bên ngoài, hơn nữa Tần Thụ hiện tại có năng lực nuôi sống cả nhà.
Tần Thụ nói: “Đệ sẽ hỏi, nếu nàng ấy không muốn ra ngoài, đệ đương nhiên sẽ nuôi nàng. Nếu nàng nguyện ý, đệ nghĩ tỷ tỷ có thể giúp chiếu cố nàng một chút.”
Hắn đi theo sau Tần Văn Tranh, cũng coi như tăng không ít kiến thức, ý nghĩ hoàn toàn khác với lúc trước còn ở trong thôn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Vân Đông và Cát thị nhanh chóng mở cửa hàng, người cũng tràn đầy năng lượng, hắn nghĩ, tương lai Tú Nhi sống cuộc sống như vậy, nói không chừng cũng sẽ rất vui vẻ.
Cố Vân Đông gật đầu: “Được, ta nhất định sẽ chiếu cố.”
Lúc này Tần Thụ mới nhìn thoáng qua tiểu Trì Trì, cáo biệt Cố Vân Đông, lưu luyến không rời vào Tần phủ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, mỉm cười, lên xe ngựa.
Chờ về đến nhà, Cố Vân Đông vào nhà kho tìm kiếm đồ đạc.
Dương Liễu được Đồng Thủy Đào đỡ, đứng ở cửa nhìn nàng, “Con đang tìm cái gì vậy?”
“Tần Thụ sắp thành thân, con thân là tỷ tỷ, đương nhiên phải tặng quà thành thân cho hắn.”
Tần Thụ? Dương Liễu từng nghe qua người này, nhưng chưa từng thấy qua.