Chương 1148: Không cần ở Nhiếp phủ nữa
Dường như Liễu Duy không nghe thấy, ánh mắt sáng đến vô cùng, ngay sau đó ôm lấy Nhiếp Song: “Nàng có thai, ha ha ha, ta làm cha, ta làm cha rồi.”
Hắn trở nên kích động, bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng trên mặt ba người lại đầy hắc tuyến.
Nhiếp Song cũng bị tin tức này làm cho chấn động, chưa kịp hoàn hồn, kết quả nghe Liễu Duy nói năng lộn xộn như vậy, suýt nữa không nhịn được đánh hắn một trận.
“Chàng bình tĩnh một chút, chàng đã bao nhiêu tuổi rồi, có thể ổn trọng một chút hay không. Chàng như vậy, sau này đứa bé học theo chàng thì sao?”
Liễu Duy sửng sốt, vội vàng buông tay ra, sau đó hít sâu, bình phục tâm tình kích động.
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, ta phải ổn trọng, ta phải ổn trọng.”
Tuy nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt kia lại giống như một kẻ ngốc.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông dứt khoát chơi đùa với tiểu Trì Trì, chờ hai vợ chồng bọn họ bình tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, Liễu Duy mới hoàn hồn, sau đó có chút khẩn trương hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu ca, nương tử ta không có việc gì chứ? Chúng ta mấy ngày này đều lên đường, trên đường rất xóc nảy, cũng nhiều chuyện xảy ra, có động thai hay không?”
“Không có việc gì, mạch tượng nàng ấy khá ổn, không có vấn đề gì. Trở về nghỉ ngơi cho tốt là được, để ta viết cho các ngươi một danh sách, một vài món ăn kiêng kỵ và những việc cần chú ý. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, cứ sinh hoạt bình thường là được.”
Cố Vân Đông nghe đến đó, liếc xéo hắn, lời này từ miệng hắn nói ra, sao lại không được tự nhiên như vậy?
Cô nhớ rõ lúc mình mang thai, người lo lắng nhất không phải là hắn sao? MAyy dich
Liễu Duy vội vàng thúc giục Thiệu Thanh Viễn viết danh sách, Thiệu Thanh Viễn bị hắn thúc giục đến phiền, chỉ có thể cho người mang bút mực tới, những thứ cần thiết đều viết lên.
Nhưng mà Liễu Duy nhìn thấy chỉ có một tờ giấy mỏng thì không quá vừa lòng, ghét bỏ quá ít, nhất định phải viết cho hắn thêm vài tờ.
Thiệu Thanh Viễn nếu không nể tình bạn tốt nhiều năm, giờ phút này nhất định sẽ cho người đuổi hắn ra khỏi nhà, quá phiền.
“Có phải tốt nhất là ngươi nên mang ta về nhà hay không, tùy thời tùy chỗ nói cho ngươi biết phải chăm sóc thai phụ như thế nào?”
Liễu Duy lại còn gật đầu: “Nếu như có thể, như vậy là tốt nhất.”
Thiệu Thanh Viễn không thể nhịn được nữa, Nhiếp Song thấy không ổn, vội vàng kéo hắn đến bên cạnh mình ngồi xuống: “Được rồi, đừng hồ nháo nữa, nói chuyện đàng hoàng.”
Liễu Duy há miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng dừng lại.
Thiệu Thanh Viễn lười để ý hắn, lúc này mới nói đến tình trạng thân thể của Nhiếp Song. Sau khi mang thai thích ngủ là bình thường, bây giờ còn ít tháng, khó chịu buồn nôn cũng không có cách gì, cho nên không nên vì giảm bớt triệu chứng mà uống thuốc lung tung, có chuyện gì thì đến phủ hỏi hắn.
Nhiếp Song và Liễu Duy đều lần lượt ghi nhớ, sau đó tính cáo từ, tin tức tốt động trời này, bọn họ còn muốn viết thư đưa về phủ Tuyên Hòa nói cho cha mẹ hai nhà biết.
“À, chờ một chút.” Cố Vân Đông lại bắt lấy tay con trai vẫy vẫy, nói: “Nếu Nhiếp Song mang thai, vậy tạm thời không nên ở Nhiếp phủ nữa.”
Hai người Nhiếp Song liếc nhìn nhau, đây là thật.
Dù sao mang thai mọi việc đều phải cẩn thận, ở cùng hai người mang lòng dạ xấu xa, lỡ như bị tính kế thì phải làm sao?
Hơn nữa bọn họ cân nhắc kế hoạch đến hơn nửa đêm cũng không dùng được, ngẫm lại rất nghẹn khuất.
Cố Vân Đông cười nói: “Các ngươi an tâm trở lại Liễu phủ dưỡng thai đi, Nhiếp phủ còn có đại ca đại tẩu ngươi, còn có Thích ma ma. Đại tẩu ngươi nhát gan, đại ca thường xuyên không ở trong phủ, nhưng Thích ma ma kia lại là người có tính toán, có bà ấy ở đó, hai người Nghiêm Linh nhất định không chiếm được tiện nghi.”
Cố Vân Đông nói xong, vẫn thấy dáng vẻ đáng tiếc của hai người, suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không, ta cho các ngươi một chủ ý, trước khi đi tốt xấu gì cũng ứng phó với bọn họ một chút?”
Ánh mắt Nhiếp Song sáng lên: “Tỷ nói xem.”
Cố Vân Đông đè thấp âm thanh, đứng trước mặt bọn họ nói, hai người lập tức lại nâng cao khí thế.
Cuối cùng bọn họ vẫn ở lại ăn trưa rồi mới rời đi, không giống hưng phấn lúc tới, lúc trở về hai người đặc biệt cẩn thận, Liễu Duy một đường đỡ Nhiếp Song đi.
Bọn họ về Nhiếp phủ trước, Thích ma ma vừa nghe Nhiếp Song đã mang thai, vô cùng cao hứng, quả nhiên không đồng ý để bọn họ tiếp tục ở lại Nhiếp phủ.
Bà nhìn Nhiếp Song lớn lên, làm sao nỡ để nàng nhọc lòng đến người không quan trọng kia.
Chiều hôm đó, Thích ma ma chuẩn bị hai túi đồ lớn, bảo bọn họ nhanh chóng trở về Liễu phủ.
Nhưng trước khi rời đi, Nhiếp Song nghe Cố Vân Đông nói, tìm cớ cãi một trận với Nghiêm Linh.
Vừa lúc, có hai người phụ nữ ở nhà bên cạnh tới đây mượn chút đồ, Thích ma ma lấy lý do đồ ở nhà kho, bảo các nàng chờ ở hành lang một lát. MAyy dich
Chính lúc này, Nhiếp Song khóc sướt mướt đi ra cửa, vừa đi, vừa hết sức thống khổ lại phẫn hận mắng: “Ta chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, đây là Nhiếp phủ, ta là tiểu thư của Nhiếp phủ. Hai người các ngươi lại ăn nhờ ở đậu, có tư cách gì mà châm chọc mỉa mai bảo chúng ta phải rời đi? Trước kia làm những chuyện tổn thương tẩu tử ta đều có thể xem như chưa từng xảy ra, phải không? Ca ta, tẩu tử ta rộng lượng cho các ngươi ở lại, đó là bọn họ thiện lương, là bọn họ không so đo, phàm là người có chút liêm sỉ đều sẽ sống tốt không gây chuyện, các ngươi thì sao? Xem thành nhà mình, một chút cũng không biết khách khí đúng không? Có biết xấu hổ hay không chứ?”
Hai người phụ nữ nhà bên cạnh nghe thấy giọng nói, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, dán vào góc tường nghe lén.
Khóe mắt còn nhìn thấy bóng dáng hai vợ chồng Nhiếp Song và hai vợ chồng Nghiêm Linh đi ra từ ngã rẽ, dáng vẻ muốn ra ngoài.
Nghiêm Linh quả thực nổi trận lôi đình, hai ngày nay bọn hắn ở Nhiếp phủ nhìn thì rất tốt đấy nhưng Thích ma ma kia căn bản không phải ăn chay, ngoài mặt không ngược đãi bọn hắn, nhưng lại không ngừng có động tác nhỏ, ăn uống cũng dùng, cái nào không thể động tay chân?
Hết lần này tới lần khác nàng ta muốn nói lý cũng không được, toàn bộ bị Thích ma ma ngăn lại.
Nghiêm Linh muốn giở trò cũ, chạy ra cửa nói với hàng xóm láng giềng, nhưng nói ra miệng mới phát hiện mình hoàn toàn không chiếm lý, hàng xóm không còn kiên nhẫn nữa.
Vừa rồi Nhiếp Song cố ý nói trước mặt nàng ta, nàng ta nhất thời không nhịn được, không ngờ Nhiếp Song lại đột nhiên làm to chuyện, khóc lóc nói muốn rời khỏi Nhiếp phủ, Nhiếp phủ không dung nạp bọn họ.
Cái này cũng thôi đi, ra cửa lớn còn hướng mũi về phía bọn họ mắng, quả thực đáng giận.
Nghiêm Linh tức hộc máu muốn phản bác: “Sao ta lại không khách khí? Ta ở trong phủ vẫn luôn an phận thủ thường, ngược lại là ngươi, thấy ta không vừa mắt năm lần bảy lượt tìm ta gây phiền toái. Đúng, nơi này là Nhiếp phủ, hạ nhân trong phủ đều nghe lời ngươi, ngươi muốn đối phó với một ngoại nhân như ta còn không đơn giản sao?”
“Ta năm lần bảy lượt tìm ngươi gây phiền toái? Nói lời này cũng phải dựa vào lương tâm, sáng sớm hôm nay ta đã ra cửa, qua buổi trưa mới trở về, gặp mặt ngươi không đến mười lăm phút, làm sao có thể tìm ngươi gây phiền toái? Ngược lại là ngươi, thấy ta ra ngoài lập tức âm dương quái khí nói đại ca ta thương chúng ta, bằng hữu trong kinh thành chỉ giới thiệu cho hai vợ chồng chúng ta, lời này ngươi làm sao nói ra được?”