Chương 1184: Phụ thân của Tạ thị
Thẩm Nguyên rất hài lòng với đồ đệ này.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông.
Hai người không nhịn được mà lắc đầu, bước vào phòng.
"Thẩm tiên sinh, ngài nhìn xem, đây là văn tự gì?" Thiệu Thanh Viễn đưa một tờ giấy qua.
Thẩm Nguyên nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra: "Đây là văn tự của Lê quốc, làm sao vậy?”
Lê quốc...
Là quốc gia giáp với bọn họ, quốc gia không lớn, nhưng quân chủ hiện tại của bọn họ tuy rằng mới đăng cơ không được mấy năm, nhưng lại là người rất có dã tâm, hơn nữa cực kỳ tàn bạo.
Khi tiên hoàng còn sống, hắn đã từng nhiều lần mang binh xâm phạm quốc gia bọn họ.
Cũng may tiên hoàng tuy rằng ngu ngốc, nhưng mấy vị đại tướng thủ vệ biên cương đều là người có năng lực, vả lại binh bộ bị Thái tử lúc đó âm thầm nắm trong tay mình, ngược lại không để cho Lê quốc chiếm tiện nghi.
Đương kim hoàng thượng sau khi đăng cơ, lại càng thêm chú trọng thủ vệ biên cương, ở nơi này, không ai dám hạ chủ ý.
Ấn tượng của Cố Vân Đông đối với Lê quốc rất không tốt.
Hiện giờ trên bức thư này lại là văn tự Lê quốc, ánh mắt Cố Vân Đông hơi nheo lại.
Cô chỉ chỉ chữ trên đó: "Vậy chữ này có nghĩa là gì?”
Thẩm Nguyên nhìn thoáng qua, nói: "Tạ ơn."
Cảm ơn?
Cố Vân Đông lại lấy ra một tờ giấy khác: "Vậy chữ trên đây thì sao?”
Thẩm Nguyên liếc cô một cái, thấy trong tay cô còn có vài tờ, nhíu mày một cái.
Cố Vân Đông cười hắc hắc, giả ngu.
Nhưng Thẩm Nguyên là người thông minh cỡ nào, ông lập tức đoán được Cố Vân Đông khẳng định đã rút ra mấy chữ từ trong một đoạn hoặc vài đoạn.
Ông cũng không hỏi nhiều, nếu cô đã làm như vậy, vậy chắc chắn đây là chuyện bí mật, không tiện cho người ta biết.
Thẩm Nguyên dứt khoát đọc chữ: "Đây là 'Bố'."
Cố Vân Đông lại lấy ra một tờ, Thẩm Nguyên lại đọc.
Cuối cùng còn có ba tấm, Cố Vân Đông không lấy ra, cô cảm thấy đã hiểu kha khá.
Tám từ - tương ứng là, cảm ơn, bố, tài năng, nặng, nút, ánh sáng, trung bình, và.
Chữ phân ra rất tán loạn, Thẩm Nguyên đọc xong thì thôi, ông cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Cố Vân Đông cất hết những chữ kia, vốn muốn mời Thẩm Nguyên ở lại nhà ăn cơm, bị ông ấy cự tuyệt, chỉ có thể để Vân Thư đưa tiên sinh ra ngoài.
Thẩm Nguyên vừa đi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn một lần nữa trở lại thư phòng.
Bọn họ nhìn tám chữ kia, sắp xếp lại theo thứ tự trên thư.
"Trên thư mở đầu xưng hô, còn có một chữ thiếp không để Thẩm tiên sinh đọc, hai chữ còn lại là 'Tạ, Trung'. Cuối cùng cũng vậy, hai chữ phân biệt là 'Bố, Quang'. Chàng nói xem, ai mang mấy chữ này trong tên?"
Thiệu Thanh Viễn so sánh với thứ tự phía trên: "Tạ Trung X và Bố X-Quang. MAyy dich
Hắn suy nghĩ một chút, bất ngờ ngẩng đầu nói: "Ta nhớ rõ, Tạ đại tướng quân thủ vệ biên thành, gọi là Tạ Trung Lâm. Thất hoàng tử Lê quốc, hình như là Lâu Quang Bố. Mà Tạ Trung Lâm, chính là phụ thân của thê tử Tuyên Trác Tạ thị."
Cố Vân Đông: "…"
Cô nhìn thư, lại nhìn Thiệu Thanh Viễn.
"Cho nên, trong bức thư này muốn biểu đạt ý tứ, là Tạ đại tướng quân cùng Lê quốc hoàng tử qua lại cấu kết?? Lỗ vương dẫn người vây quanh Tân Minh các, chẳng những muốn một lưới bắt hết chúng ta, Tần gia, Liễu gia, còn muốn đẩy mấy người thái phó vào hố? Lòng dạ ông ta có phải quá lớn không, muốn một hơi ăn hết tất cả chúng ta?”
Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy hành động này quá mạo hiểm bước đi quá lớn.
"Sao hắn lại đột nhiên vội vàng như vậy?" Thiệu Thanh Viễn cảm thấy kỳ lạ: "Cho dù thật sự tìm ra mấy thứ như vậy ở Tân Minh các, Hoàng Thượng cũng không có khả năng trực tiếp giáng tội, không nói chúng ta, Tần Văn Tranh cùng Liễu đại nhân đều là tâm phúc của Hoàng thượng. Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không tin tưởng, nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra chuyện này, chân tướng sớm muộn gì cũng lộ ra, đến lúc đó Lỗ vương lại phải bận rộn một hồi.”
Cố Vân Đông gật đầu, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe: "Trừ phi, mục đích của hắn không phải là làm cho tất cả chúng ta bị tội chém đầu. Hắn chỉ muốn chúng ta trở thành nghi phạm, tạm thời mất tự do??”
Bọn họ trở thành nghi phạm, Hoàng Thượng cho dù muốn điều tra cũng cần thời gian.
Nhưng những người hoàng thượng có thể dùng sẽ ít hơn, hơn nữa lực chú ý nhất định sẽ tập trung vào chuyện này, sẽ xem nhẹ những người khác...
Thiệu Thanh Viễn mở to hai mắt, cùng Cố Vân Đông liếc nhau một cái.
Lỗ vương, chờ không được rồi sao?
Trách không được hắn ở ngự thư phòng dứt khoát nhận sai như vậy, hắn lại có chủ ý xấu gì rồi?
Còn có vị Cửu Môn Đề Đốc Ngụy đại nhân kia, hiện tại có thể khẳng định, hắn nhất định là người của Lỗ vương.
Còn những thuộc hạ khác của hắn thì sao? Hiện giờ bị Triệu chỉ huy sứ thay thế, có thể phục tùng sự chỉ huy của ông ấy hay không?
"Hôm nào hỏi Nhiếp Thông một chút, những người trong quân doanh có thái độ gì đối với việc đổi lại người chỉ huy."
Nếu một chút cũng không khó xử, hoàn toàn tiếp nhận sự điều động của Triệu chỉ huy sứ, phối hợp rất cam tâm tình nguyện, vậy thì chắc chắn có vấn đề.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đồng Thủy Đào bên ngoài đột nhiên chạy tới.
"Tiểu thư, cô gia, Tần đại nhân tới rồi."
Tần Văn Tranh?
Thiệu Thanh Viễn cất hai lá thư kia vào trong phong thư, do dự một lát, không giao cho Cố Vân Đông, chỉ nói với cô: "Hai phong thư này, giao cho Tần Văn Tranh xử trí đi."
“Được, coi như chúng ta chưa từng xem qua." Cố Vân Đông rất nghiêm túc gật gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng qua sáp ong đã bị cạy ra, trầm mặc một lát, cuối cùng không lên tiếng, yên lặng đặt hai phong thư ở đó, tận lực tỏ ra bình thản.
Sau đó cất cao giọng nói với Đồng Thủy Đào bên ngoài: "Mời Tần đại nhân tiến vào."
“Vâng."
Đồng Thủy Đào vội vàng rời đi, không bao lâu đã mang theo Tần Văn Tranh vào thư phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tần Văn Tranh trực tiếp hỏi: "Binh khí kia đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lỗ vương dám trực tiếp đưa người bao vây chỗ đó, vậy khẳng định đã có chuẩn bị, binh khí ở trong khố phòng đúng không? Vậy tại sao hắn không tìm thấy?"
Biết ngay hắn ta sẽ hỏi câu hỏi này.
Lúc trước Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn cũng đã thương lượng lời giải thích xong, cũng không thể nói binh khí kia bị thu vào trong không gian.
"Binh khí đương nhiên đã giấu đi."
Tần Văn Tranh khó hiểu: "Giấu ở đâu?"
“Đáy hồ."
Tần Văn Tranh: "..."
"Ai giấu? Nó được giấu khi nào?" Vừa rồi hắn có về nhà, Cát thị cũng từng nói với hắn, hôm qua nàng đi khố phòng còn chưa thấy binh khí gì, hôm nay nếu đột nhiên có, vậy chỉ có thể là ban đêm lén lút chuyển vào.
Nhưng sáng sớm hôm nay Lỗ vương đã tới vây bắt, Cố Vân Đông làm sao có thời gian chuyển binh khí?
"Cũng là vận khí tốt." Cố Vân Đông nói: "Hôm qua hai nha hoàn nhà chúng ta làm việc ở Tân Minh Các trở về, nói gần đó có người lén lút lén lút, hình như đang nhìn chằm chằm Tân Minh Các. Chúng ta cũng lo lắng có người gây chuyện với Tân Minh các, nên để cho người ở phụ cận điều tra. Ba người kia là người Bạch gia phái đến bảo vệ một nhà chúng ta, thân thủ không tệ, từ sáng sớm đã bắt đầu canh giữ xung quanh Tân Minh các, muốn bắt ra người lén lút.”
Tần Văn Tranh: "......" Phái người nhìn chằm chằm Tân Minh Các, các ngươi phái ba người đi? Còn là ba người thân thủ bất phàm.
Hình như nhìn ra hắn nghĩ cái gì, Cố Vân Đông giải thích: "Tân Minh Các quá lớn, một người không đủ, nên sớm bắt được người đương nhiên sớm xong việc.”
Tần Văn Tranh ngẫm lại cũng đúng: "Về sau thì sao?”