Chương 123: Khuyên Ngươi Làm Người.
Bành Trọng Phi không thèm để ý: "Cái này thì có cái gì? Ngươi chưa uống qua Phổ Nhĩ, vừa vặn, nhà ta có, ta sẽ nói hạ nhân chuẩn bị cho ngươi, ngươi lấy về chậm rãi uống."
Vân Đông nói một tiếng cảm ơn, bưng chén trà Phổ Nhĩ lên, khóe mắt thoáng nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Cố Tiên Nhi.
Hả? Cô đổi trà, Cố Tiên Nhi lại thờ ơ?
Chẳng lẽ chính mình đã đoán sai, cô ta không động tay động chân ở trong trà?
Bên kia Bành Trọng Phi đã bưng Kỳ Hồng uống hai ngụm, Cố Vân Đông cũng nương theo động tác che tay áo đem trà đổ vào trong không gian.
Cố Tiên Nhi thỏa mãn, cười lui xuống.
Cố Vân Đông lại có chút nheo mắt, cô ta nhất định là động tay chân, nhưng tựa hồ một chút cũng không để ý hai người đổi chén trà.
Như vậy chỉ có một khả năng, hai chén trà đều có vấn đề.
Dùng lá gan của Cố Tiên Nhi, nhất định là không dám hại Bành Trọng Phi đấy, thứ thả trong trà cũng sẽ không tổn thương đến tính mạng.
Cố Vân Đông nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác 50% có thể là thả...mấy thứ kích tình gì đó.
Nếu thật là như vậy, Cố Tiên Nhi muốn để cho cô cùng Bành Trọng Phi phát sinh chút gì đó. Như vậy kết quả chính là Bành Trọng Phi khả năng nạp mình làm thiếp, kết hợp với tính tình của Diêu thị, nói không chính xác sẽ từ ghen ghét thành hận chết mình.
Cố Vân Đông bị hành vi của Cố Tiên Nhi làm cho ghê tởm chết rồi.
Chỉ là có một điểm cô không nghĩ ra, Diêu thị đến cùng có biết kế hoạch của Cố Tiên Nhi hay không?
"Ngươi đang suy nghĩ gì? Ta đang cùng ngươi nói chuyện đây này." Bên tai truyền đến giọng Bành Trọng Phi.
Cố Vân Đông hoàn hồn: "Ah, ngài hỏi ta chuyện xưởng sản xuất nha, ta đang nghe đây này. Xưởng nhà chúng ta quả thật còn chưa xây dựng, ngươi nói hợp tác với ta là có ý gì?”
Bành Trọng Phi thoả mãn, lập tức thần thần bí bí mở miệng: "Xưởng của ngươi chưa xây dựng, vừa đúng lúc, ta vừa mới có được một xưởng, cách thôn các ngươi không xa, cho ngươi dùng thế nào? Bất quá đường trắng này của ngươi có thể bán cho ta nhiều hơn một chút hay không, một ngày ít nhất cũng phải một trăm cân, năm cân quá ít.”
Một trăm cân, đến lúc đó hắn bán lại, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây.
Ý tứ bên trên là không thể chọc vào việc buôn bán đường trắng của Cố Vân Đông, nhưng hắn đây là mua bán bình thường, không tính là vi phạm quy định.
Cố Vân Đông 'Ồ' một tiếng: "Xưởng cách thôn chúng ta không xa? Ngài mua rồi sao?"
"Xùy~, đúng, ta mua đấy, bỏ ra mười lượng bạc, còn mua một tặng một, ta được một cái xưởng, người ta còn đem con gái làm thiếp cho ta rồi." Biểu tình khinh thường của hắn thập phần vô sỉ.
Cố Vân Đông nghe được không khỏi nhăn mày, cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng.
Nhìn xem biểu lộ dương dương đắc ý của Bành Trọng Phi, nghĩ đến chuyện hắn muốn cưỡng đoạt bản vẽ nhà mình, có loại cảm giác không tốt dâng lên trong lòng.
"Ngài không phải là ép mua ép bán, chiếm đoạt xưởng của người ta không tính còn muốn ép con gái người ta làm thiếp chứ?"
Bành Trọng Phi hừ lạnh một tiếng, "Là người nhà kia không biết tốt xấu, ta chính là tiên lễ hậu binh, thành ý tràn đầy tự mình tới cửa cầu hôn, còn đáp ứng cho bọn họ năm mươi lượng bạc, kết quả lại dám cầm chổi đánh bổn thiếu gia ta. Được, là bọn họ rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy đừng trách ta tàn nhẫn.”
Mẹ kiếp, làm ra loại chuyện súc sinh vô sỉ không giới hạn này, ngươi cư nhiên còn rất đắc ý?
Quả nhiên chó không sửa được tật ăn phân.
Cố Vân Đông cố nén xúc động đánh người, tính khuyên hắn làm người.
Kết quả một nha hoàn liền chạy tới, thở hồng hộc mở miệng: "Thiếu gia, Hạ di nương ngất xỉu. "
Bành Trọng Phi: "..."
Hắn yên lặng quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "... Vì sao mỗi lần ngươi tới nhà ta, nhà ta đều xảy ra chuyện?"
"Đại khái, là ông ấy nói cho ngươi biết, đừng làm chuyện ác ah." Cố Vân Đông chỉ chỉ đỉnh đầu: "Ba thước trên đầu có thần minh."
Bành Trọng Phi mạnh mẽ đứng lên: "Ta liền đem xưởng trả lại, đem thiếp kia trả lại, mẹ nó, may mắn còn chưa chạm vào nàng ta."
Thấy nha hoàn kia còn đứng ở một bên, lúc này rống một tiếng: "Còn đứng ở đó làm gì, mời đại phu cho di nương ngươi đi a.”
Nha hoàn run lên, có chút sợ Bành Trọng Phi, nhanh chóng chạy đi.
Bành Trọng Phi hít một hơi thật sâu, lúc bước xuống bậc thang thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn tưởng rằng vì mình chột dạ mới có thể làm cho tay chân như nhũn ra.
Nhưng sau khi đi mấy bước đến mắt cũng có chút mơ hồ, hô hấp trở nên dồn dập.
Đợi đi đến cửa Mai viên, Cố Tiên Nhi không biết từ đâu chạy tới: "Thiếu gia ngài không sao chứ? Nô tì đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi."
Bành Trọng Phi gật đầu, cũng phát giác mình không được bình thường.
Nhưng hắn cảm thấy đây nhất định là lão gia gia trên trời ngày đó đang trừng phạt hắn, hắn sợ muốn chết, đầu óc sắp không rõ ràng còn phân phó gã sai vặt nhà mình: "Ngươi, ngươi mau đem trả nữ nhân ta vừa mang về nhà, xưởng cũng trả lại, lại trợ cấp thêm chút bạc."
Gã sai vặt đỡ bên kia vội vàng gật đầu: "Tiểu nhân biết rồi, gia, thoạt nhìn ngài bị bệnh, tiểu nhân đi mời đại phu ah?"
Cố Tiên Nhi nhất thời khẩn trương hẳn lên, vừa định tìm cớ lừa gạt cho qua, không nghĩ tới Bành Trọng Phi lại khoát tay áo: "Không cần, ta không có việc gì, ngươi nhanh chóng làm tốt chuyện ta dặn dò, ta nghỉ ngơi một lát liền không sao.”
Ở sâu trong lòng hắn cảm thấy chỉ cần đền bù là không có chuyện gì nữa.
"Nhanh đi ah, ta không cần ngươi đỡ."
Gã sai vặt chỉ có thể buông tay ra, dặn Cố Tiên Nhi chiếu cố tốt cho thiếu gia, rồi vội vã chạy đi.
Cố Tiên Nhi thở phào một hơi, nhanh chóng mang Bành Trọng Phi đến phòng gần Mai viên.
Chờ sau khi đặt người lên giường, lại vội vàng trở về vườn mai.
Cố Vân Đông kỳ thật từ xa đã nhìn thấy tình huống bên Bành Trọng Phi, thấy Cố Tiên Nhi quay lại, suy đoán trong lòng mình đã chứng thực bảy tám phần.
Lúc này cô dựa vào một bên cột trụ thở hổn hển, ngón tay cũng có chút run rẩy.
Cố Tiên Nhi trên mặt vui vẻ, kế hoạch thành công rồi.
Cô ta không nói hai lời đi lên đỡ Cố Vân Đông đi, thấy cô muốn đẩy mình ra, vội vàng nói: "Đường tỷ, ta biết ngươi không thích ta, nhưng tỷ xem tỷ hiện tại ngay cả đường cũng không đi được, thân thể sợ là không thoải mái, ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi, giúp ngươi mời đại phu.”
Nói xong, động tác thậm chí có chút thô lỗ mà lôi kéo cô đi về phía trước.
Cố Vân Đông dứt khoát trực tiếp đem trọng lượng thân thể đè lên người nàng ta, để nàng ta đỡ mình đến phòng Bành Trọng Phi trước đó.
Nhìn thấy Bành Trọng Phi đã bắt đầu nhảy thoát y, Cố Vân Đông hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Cố Tiên Nhi.
"Đường tỷ, tỷ chậm rãi hưởng thụ đi." Cố Tiên Nhi rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười dữ tợn, một phen ném Cố Vân Đông lên giường.
Nhưng mà ngay khi nàng ta xoay người muốn đi, bả vai đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó thân thể chậm rãi ngã về phía sau, người cũng mất đi ý thức.
Cố Vân Đông đỡ người đẩy cô ta lên, vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo một chút, đến nhìn cũng không thèm nhìn Bành Trọng Phi đã nhào tới trên người Cố Tiên Nhi, sải bước đi ra ngoài cửa phòng.
"Nếu là hưởng thụ, vậy vẫn nên để lại cho ngươi đi."
Bành Trọng Phi không phải thiếu thiếp sao? Cô cho hắn một người, đừng cảm kích cô.
Cũng không biết Cố Tiên Nhi trở thành thiếp Bành phủ, phải đối mặt với lửa giận của Diêu thị cùng thủ đoạn của Hạ di nương như thế nào.
Cố Vân Đông một lần nữa trở về vườn mai, hưng trí bừng bừng mà bắt đầu bẻ cành, chờ cô cầm một nắm hoa mai lớn đi ra, Diêu thị vẫn chưa trở về.
Cô cười cười, thật sự không hiểu Diêu thị rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Nhưng mà ngay khi cô đi tới lương đình, một nam tử mặc quần áo hạ nhân dáng người thấp bé trên mặt có vết sẹo mang theo ý cười hèn mọn đi tới bên này.