Chương 1234: Kỳ thi Quốc Tử Giám
Đồng Thủy Đào vui vẻ, ngay sau đó lại có chút ngượng ngùng cười hai tiếng, một lúc lâu sau mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Chờ đi tới cửa, bước chân lập tức nhanh hơn, trong nháy mắt đã chạy mất dạng.
Cố Vân Đông nhất thời không biết nên nói cái gì nữa.
Đến buổi tối, tam tỷ đệ Cố gia đều trở về, nhìn mặt mày hớn hở của mấy người này đã biết một đường này cực kỳ thỏa mãn.
Nhất là Cố Tiểu Khê, tuyên bố ngày mai còn phải đi trà lâu khác nghe kể chuyện, nói lúc mình đi tiệm sách nhìn thấy mấy người đang mua bản thoại mình viết, đánh giá đều rất tốt.
Nhìn hắn ở bên kia trêu chọc, giống như mình đã là kinh thế chi tài, những người khác đều lười nghe.
Cố Vân Đông kéo Cố Đại Giang sang một bên, nói với ông ấy chuyện của Tiết Vinh với huynh đệ Dư gia.
Cố Đại Giang sửng sốt: "Huynh đệ Dư gia? Hai người? Vậy bên con có phải quá ít người hay không? Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, ta tự mình tìm là được.”
Cha, nếu biểu tình của cha không cao hứng như vậy, độ tin cậy có thể cao hơn một chút.
“Được rồi, việc này con đi nói với Dư gia một tiếng." Cố Vân Đông không muốn nhìn ông nữa, xoay người rời đi.
Song sinh Dư gia vừa nghe được đi theo bên cạnh lão gia, tất nhiên không có chuyện không đáp ứng.
Tuy rằng đi theo Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn cũng không tệ, nhưng tựa như Cố Vân Đông nghĩ lúc trước, bên cạnh bọn họ đã sớm có tâm phúc tín nhiệm, huynh đệ Dư gia đến muộn, rất nhiều chuyện trọng yếu, khẳng định vẫn sẽ ưu tiên chọn Văn Võ Song Toàn đi làm.
Đi theo bên cạnh Cố Đại Giang, vừa qua đã là người tín nhiệm, tương lai tự nhiên sẽ không kém.
Nếu đã quyết định, ngày mai, để huynh đệ Dư gia đi theo Cố Đại Giang luôn, Tiết Vinh thì vừa chuẩn bị cho việc thành thân, vừa dẫn dắt hai người, dạy một ít thói quen sinh hoạt cùng chuyện cần chú ý của Cố Đại Giang cho bọn họ từng chút một.
Hai ngày sau, ba chị em Cố gia vẫn ra ngoài đi dạo phố, kinh thành lớn như vậy, nơi đáng giá đi rất nhiều, nhất thời làm cho bọn họ vui vẻ không suy nghĩ.
Cho đến ngày thi tuyển sinh quốc tử giám đến.
Cố Vân Thư đã sớm chuẩn bị túi, đưa bút mực nghiên mực theo.
Hắn đã có kinh nghiệm đi thi nên việc này cũng không hoảng loạn.
Nhưng!!!
Cố Vân Thư nhìn phía sau, một, đám, người, sắc mặt có chút phức tạp.
"Mọi người... Thật sự đều muốn đưa con đi?" Cha mẹ còn chưa tính, đại tỷ tỷ phu tiểu muội cũng thích góp vui, nhưng ngay cả đại cô tiểu thúc tiểu thẩm Khiếu Khiếu cũng muốn cùng nhau đi, có phải đội ngũ quá khổng lồ rồi hay không???
Hắn cũng không phải đi tham gia kỳ thi hương, không cần hưng sư động chúng như vậy chứ?
Cố Đại Phượng lại nghiêm túc nói: "Đương nhiên phải đi toàn bộ, Vân Thư ta nói cho cháu biết ah, hai ngày nay đại cô ra ngoài, hỏi thăm không ít chuyện, nhất là bên trong Quốc Tử Giám. Nghe nói có không ít thư sinh, đều bị người địa phương kinh thành xa lánh, vậy làm sao mà được? Cháu tuổi còn nhỏ như vậy, nếu lại cô đơn một mình đi thi, người khác cho rằng cháu bị ức hiếp, chúng ta phải tiếp thêm cho cháu dũng khí.”
Cố Tiểu Khê gật đầu theo: "Cháu đừng thấy chúng ta nhiều người, kỳ thật còn kém hơn lúc cha cháu tham gia kỳ thi hương. Hảo gia hỏa, khi đó nhân tài thật sự nhiều, cháu..."
"Khụ khụ." Cố Đại Giang ho nặng một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Tiểu Khê một cái, lập tức chuyển đề tài: "Được rồi, canh giờ không còn sớm, trì hoãn thêm một lát nữa sẽ không kịp, xuất phát thôi.”
Cố Vân Thư còn muốn thuyết phục bọn họ một chút, nhưng Cố Đại Giang trực tiếp ra cửa, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, vác túi đựng sách đuổi theo.
Cửa Quốc Tử Giám khắp nơi đều là người, so với khi thi hương trước đó cũng không kém.
Thí sinh tham gia thi cũng không ít, người nhà đi cùng cũng có rất nhiều, còn có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, hoặc là đến để nhận được tin tức trận đầu tiên. Dù sao có thể thông qua kỳ thi của quốc tử giám cũng không đơn giản, có thể giao hảo trước tất nhiên sẽ tốt hơn.
Xe ngựa Cố gia dừng lại ở vị trí rất xa, người nhà đi theo quá nhiều, chen chúc không vào được, chỉ có thể đi bộ vào bên trong.
Lúc này thời tiết đã mát mẻ, nhưng đoàn người vẫn đổ mồ hôi.
Cố Đại Phượng giúp Thường Nha Nha ôm Khiếu Khiếu, nhìn từng cái đầu người, thở dài nói: "Ta còn tưởng rằng chúng ta tới rất sớm, không nghĩ tới những người khác đến sớm hơn, lúc này mới là canh giờ nào? Tại sao tất cả đều ở chỗ này canh giữ, hơn nữa đây không phải là kỳ thi hương, sao lại nhiều người như vậy?”
Quảng trường trước mặt Quốc Tử Giám nhỏ hơn trường thi lúc trước, nếu không cũng không đến mức liếc mắt nhìn lại toàn bộ đều là người.
Cố Vân Đông cảm thấy chen vào như vậy sẽ không có biện pháp, cô cũng không ngờ lại rầm rộ như vậy, nhìn tiểu tử trong ngực, cô quay đầu nói với đám người Cố Đại Phượng: "Đại cô, cháu đặt chỗ ở phố bên cạnh, bằng không mọi người đi bên kia chờ trước đi, cháu cùng phu quân ở chỗ này đưa Vân Thư đi vào là được. Nơi này quá nhiều người, Khiếu Khiếu với Trì Trì đều là hài tử, rất dễ dàng bị đụng phải."
“Đúng đúng đúng, trước tiên dẫn hai đứa nhỏ đến tửu lâu nghỉ ngơi." Cố Đại Phượng tuy rằng rất muốn tăng thêm lực cho Cố Vân Thư, nhưng nhìn bộ dạng này cũng không cần thiết, đều là người, đều không ai nguyện ý nhìn thấy ngươi.
Huống chi hai đứa nhỏ đều còn nhỏ, nơi này quá ồn ào.
Cố Vân Đông giao Trì Trì cho Dương Liễu, lập tức để Biển Nguyên Trí dẫn bọn họ đi qua tửu lâu ở chỗ đối diện y quán, lúc trước bọn họ đã đi qua, hắn nhận ra.
Nhìn thấy bọn họ đi theo Biển Nguyên Trí đi ra khỏi đám người, Cố Vân Thư mới thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi trên trán.
Thật sự, hắn hiện tại rất bội phục tâm tính bình tĩnh lúc trước phụ thân đi tham gia kỳ thi hương được nhiều người hoan nghênh như vậy, hắn quả nhiên vẫn còn quá trẻ.
"Vân Thư." Cố Vân Thư vừa cảm khái xong, quay đầu vừa vặn nghe được có người gọi tên mình.
Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua thì nhìn thấy đám người Dư Dương đang hưng phấn phất tay về phía mình.
Cố Vân Thư trên mặt vui vẻ, quay đầu lại nói với Cố Vân Đông: "Đại tỷ, bằng hữu của đệ gọi, đệ đi qua nói chuyện với bọn họ trước, lát nữa đệ sẽ trực tiếp đi vào thi, tỷ cùng tỷ phu cũng đi tửu lâu nghỉ chân đi.”
Nói xong, không đợi Cố Vân Đông mở miệng, người đã trực tiếp chạy đi.
Hắn tuổi còn nhỏ, vóc dáng cũng không cao, ở trong đám người chạy tới chạy lui, rất nhanh đã tụ tập cùng mấy người Dư Dương.
Bàn tay đang giơ cao của Cố Vân Đông chỉ có thể buông xuống, cảm khái với Thiệu Thanh Viễn: "Quả nhiên, con lớn không nghe lời mẹ ah, hài tử lớn lên càng thích cùng bạn bè cùng lứa tuổi chơi đùa."
Thiệu Thanh Viễn nhìn Dư Dương lớn hơn mình: "......" Nàng xác định?
Hắn cười cười, nói: "Quên đi, có bằng hữu vẫn tốt hơn là không có. Ta nghe Vân Thư nói mấy người này rất hay tán gẫu với hắn, nếu đã cùng chí hướng, ở chung nhiều cũng không có gì.”
Cố Vân Đông nhún nhún vai: "Đi thôi, chúng ta cũng đi tửu lâu, để Thiệu Văn ở bên này nhìn là được.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lập tức che chở cho cô đi ra ngoài. Ai biết vừa mới đi được vài bước, đột nhiên có một người đụng phải. Thiệu Thanh Viễn nhíu mày ngẩng đầu, vừa nhìn người, trong nháy mắt không muốn nói chuyện. MAyy dich
Vẫn là Cố Vân Đông mở miệng: "Sao ngài lại tới đây?”