Chương 1280: Thái Việt là một ngôi sao chổi
Cố Vân Đông thấy thế, lúc này mới yên tâm đi xa một chút.
Nhưng ngay sau đó, lại nhìn thấy Cố Đại Phượng vội vàng chạy tới.
"Vân Đông, bên ngoài có Vương ma ma gì đó nói muốn tìm ngươi." Cố Đại Phượng vừa rồi đi mua đồ, còn không biết chuyện của Thái Việt.
Chỉ là lúc trở về, vừa vặn nhìn thấy một lão ma ma đang hỏi thăm Vân Đông cùng Thanh Viễn, nhìn còn rất sốt ruột, bà đã dẫn người về.
Vương ma ma?
Cố Vân Đông ngay từ đầu không kịp phản ứng, nghĩ mình ở bên này cũng không biết ma ma gì.
Nhưng nghĩ lại Thái Việt trong khoang thuyền, lúc này mới nhớ ra. Vương ma ma này, chẳng lẽ chính là vị ma ma lúc trước mang Thái Việt đi? Hầu hạ bên cạnh lão phu nhân Trương gia?
Được, cô còn chưa tìm Trương gia tính sổ, ma ma này ngược lại còn tự mình tới đây.
Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng: "Đại cô, người ở đâu?"
“Ngay bên kia, ta dẫn ngươi đi." Cố Đại Phượng nhìn bộ dạng tức giận của cháu gái nhà mình, còn có chút khó hiểu, vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Vương ma ma ở ngay mũi thuyền không xa, có chút lo lắng đi tới đi lui.
Cố Vân Đông từ trên thuyền nhảy xuống, năm hai bước đi tới trước mặt bà ấy: "Vương ma ma tìm ta?"
“Quận chúa." Vương ma ma quay đầu lại, trên mặt hiện lên sự mừng rỡ.
Cố Vân Đông híp mắt: "Sao, muốn đón Thái Việt về Trương gia? Vương ma ma hẳn còn nhớ rõ lúc trước mang Thái Việt đi đã nói với ta như thế nào chứ? Nói Trương gia sẽ đối xử tử tế với Thái Việt? Đối xử tử tế như vậy sao? Nếu Trương gia không muốn mang hắn về nhà, nói thẳng là được, chẳng lẽ chúng ta còn không chiếu cố được một đứa nhỏ?”
Vương ma ma bị nói sắc mặt xấu hổ, hai tay đặt ở bên cạnh bất an chà xát: "Quận, quận chúa, lão nô có lỗi với ngài, cũng có lỗi với biểu thiếu gia.”
“Không cần phải nói thừa, ta nói thẳng với ngươi, ta sẽ không để Thái Việt theo ngươi trở về."
Vương ma ma nghe xong lời này, ánh mắt lại bất ngờ sáng lên.
"Quận chúa, lão nô không phải đến mang biểu thiếu gia về Trương gia, lão nô tới đây chính là muốn cầu xin quận chúa, cầu xin quận chúa mang biểu thiếu gia đi. Biểu thiếu gia ở đâu cũng tốt hơn ở Trương gia, lão nô cầu xin quận chúa.”
Vương ma ma nói xong thì muốn quỳ xuống, Cố Vân Đông híp mắt lại, đưa tay đỡ người lại: "Ngươi làm cái gì vậy? Bến tàu này người đến người đi, ngươi chê ta không đủ nổi bật sao?”
Vương ma ma sửng sốt, vội vàng đứng thẳng người: "Là lão nô thiếu suy nghĩ, cầu quận chúa thứ tội.”
“Ngươi bảo ta mang Thái Việt đi? Đây là suy nghĩ của ngươi hay ý của lão phu nhân?"
“Vâng, là ý của lão nô." Thân thể Vương ma ma lắc lắc một chút, thần sắc đột nhiên trở nên có chút bi thương: "Không giấu gạt quận chúa, lão phu nhân mấy tháng trước đã qua đời. Nếu lão phu nhân còn ở đây, biểu thiếu gia cũng sẽ không rơi vào tình trạng này. Lão phu nhân thật sự đau lòng biểu thiếu gia, nếu không cũng sẽ không do dự mà nói lão nô đến đón biểu thiếu gia về Trương gia.”
Nhưng thế sự khó lường, lão phu nhân mấy tháng trước không cẩn thận té ngã, đại phu vừa mời vào phủ, người đã ra đi.
Lão phu nhân đi quá đột ngột, toàn bộ Trương gia đều rối loạn.
Nhưng ngay sau đó, Trương gia bắt đầu đổ hết tất cả lên người Thái Việt.
Nhất là hai cữu cữu Trương gia, nói Thái Việt là sao chổi khắc lục thân, chẳng những hại Thái gia không có kết cục tốt, ngay cả Trương gia cũng bị liên lụy.
Lão phu nhân trước kia thân thể rất tốt, vì sao Thái Việt mới tới không được hai tháng đã đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Đây khẳng định là do số mệnh của Thái Việt không tốt, hại chết hết người này đến người khác.
Lúc đầu Vương ma ma nghe được, kỳ thật đối với cách nói này cũng tương đối tin tưởng, bởi vì chuyện quá trùng hợp.
Nhưng bà rốt cuộc là người đi theo bên cạnh lão phu nhân, trước khi lão phu nhân đi, còn nắm lấy tay bà nói không yên lòng nhất chính là biểu thiếu gia, nói bà chiếu cố biểu thiếu gia thật tốt.
Nhưng Vương ma ma chỉ là hạ nhân, lúc lão phu nhân còn sống, bà ở Trương gia còn có chút địa vị, lão phu nhân vừa đi, quyền chưởng gia Trương gia lập tức rơi vào trong tay đại phu nhân.
Đại phu nhân trước kia cũng không thích lão phu nhân, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất là căng thẳng.
Hiện giờ lão phu nhân đi rồi, lưu lại Thái Việt cùng ba bốn hạ nhân không yên lòng, kết quả mấy hạ nhân này được Đại phu nhân an bài đến nơi khác.
Vương ma ma cho dù muốn chiếu cố Thái Việt cũng là hữu tâm vô lực, bà chỉ có thể thừa dịp người khác không chú ý, lưu lại chút đồ ăn lặng lẽ đưa cho Thái Việt.
"Biểu thiếu gia mấy ngày nay trôi qua khổ cực ah, đại gia nói hiện giờ trong nhà khó khăn, kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng, nói biểu thiếu gia đến bến tàu hỗ trợ chuyển hàng, chẳng những để cho hắn tự mình giải quyết cơm trưa, còn phải đưa tiền trở về hiếu kính. Đáng thương biểu thiếu gia mới mấy tuổi? Hàng hóa trên bến tàu này đừng nói là một đứa trẻ, ngay cả người lớn cũng không chịu nổi. Hạ nhân Trương gia cũng không cần làm công việc khổ lực như vậy.”
Cái này cũng thôi, có người nói đại lão gia bắt nạt một tiểu hài tử, bắt người ta nhỏ như vậy đã ra ngoài làm việc. Đại lão gia dứt khoát đi khắp nơi tuyên truyền biểu thiếu gia hại chết cha ruột, lại hại ông bà nội kết quả chỉ lợi cho một mình hắn. Biểu thiếu gia ở bến tàu này vốn đã không tìm được việc làm, việc này vừa ra, người bến tàu nhìn biểu thiếu gia đều ghét bỏ, những hài tử kia trong lòng không thoải mái lại bắt nạt biểu thiếu gia.”
“Quận chúa, cầu xin người đưa biểu thiếu gia đi thôi, nếu thiếu gia tiếp tục ở lại Trương gia, không chừng lúc nào đó ngay cả mạng cũng không còn."
Sắc mặt Cố Vân Đông càng lúc càng lạnh, Cố Đại Phượng đứng ở phía sau cô càng nổi trận lôi đình.
Bà nghĩ tới con trai mình lúc trước không phải cũng ăn nhờ ở đậu bị những súc sinh ở nhà cũ Cố gia kia bắt nạt sao? Tuổi còn nhỏ mà gì cũng phải làm, kết quả còn không được ăn không được mặc, gầy đến lợi hại còn bị đánh.
Lúc trước khi bà nghe được chuyện này, hận không thể cầm đao đến nhà cũ Cố gia chém những người đó. Nếu không phải Vân Đông nói người nhà cũ Cố gia đều đã bị báo ứng, bà tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Hiện giờ nghe được Thái Việt có cảnh ngộ tương tự như vậy, sự phẫn hận trong lòng Cố Đại Phượng lại càng dâng lên mãnh liệt.
"Đều là một đám súc sinh cái gì cũng không phải, không dùng những thủ đoạn này mưu đồ cho gia đình, lại dùng ở trên người một đứa nhỏ." Cố Đại Phượng nói xong, quay đầu hỏi Cố Vân Đông: "Chúng ta có nên đánh Trương gia không? Thu thập những súc sinh kia thật tốt?”
Thái Việt khẳng định không thể sống ở Trương gia, phải dời hộ tịch của hắn đi.
Cố Vân Đông gật đầu: "Phải đi Trương gia một chuyến.”
Chỉ là cô vừa dứt lời, Vương ma ma lại nói: "Quận chúa, sợ là Trương gia rất nhanh sẽ có người tới."
“Hả? Ý ngươi là sao?”
Lúc trước biểu thiếu gia bị đánh, Nhị thiếu gia cũng ở trong đám người. Hắn thấy quận chúa cứu biểu thiếu gia, lập tức chạy về Trương gia báo tin. Lão nô cũng là trong lúc vô tình nghe được, biết được quận chúa c ở bến tàu, mới vội vàng chạy tới trước.”
Cố Vân Đông híp mắt, cô còn chưa tìm tới, Trương gia ngược lại đưa tới cửa trước?
Bên này Vương ma ma vừa dứt lời, cách đó không xa đã truyền đến từng đợt tiếng ồn ào.