Chương 130: Đại Tỷ Không Quan Tâm Muội Sao?
Kha biểu cô lau miệng, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ta lần này tới, chủ yếu là vì bên Tống đại phu đã có tin tức."
Cố Vân Đông chấn động mạnh một cái, sắc mặt hiện lên vẻ mừng như điên, thiếu chút nữa kích động đến trực tiếp đứng lên: "Thật sao? Ông ấy ở đâu? "
"Tại phủ Khánh An."
Phủ Khánh An? Cố Vân Đông ngẩn người, đây không phải là...
Kha biểu cô: "Hà đại phu ở y quán Huệ Dân nói với ta đấy, hắn ngược lại còn nhớ rõ bệnh tình của mẹ ngươi. Tống đại phu trở lại phủ Tuyên Hòa, nhưng chỉ nửa canh giờ lại cầm chút thuốc rồi đi, nói là muốn đi phủ Khánh An, bên kia có một người bệnh rất quan trọng chờ hắn trị liệu."
Ngón tay Cố Vân Đông gắt gao túm chặt, có chút run rẩy.
Cô nhìn về phía Dương thị còn ngây thơ khó hiểu, hy vọng còn tồn tại trong lòng càng lúc càng lớn.
"Ngày hôm qua ta nhận được tin tức, sáng sớm ngày hôm nay đã tới đây rồi, Tống đại phu hẳn là cũng đi ngày hôm qua, hắn xem chừng muốn ở lại phủ Khánh An một thời gian ngắn, tốt xấu gì cũng phải chữa khỏi cho bệnh nhân quan trọng kia mới được. Bây giờ ngươi nghĩ sao?”
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay cầm chặt tay Dương thị, kiên định nói: "Đương nhiên là đi phủ Khánh An."
Kha biểu cô cười nói: "Ta cũng nghĩ thế, đúng rồi, Hà đại phu nói hắn cũng không biết địa chỉ của bệnh nhân Tống đại phu, nếu như ngươi đi phủ Khánh An, có thể đi tìm y quán Huệ Dân bên kia, bên đó hẳn là biết tung tích Tống đại phu.”
Cố Vân Đông gật gật đầu: "Được."
"Ngươi lúc trước đã từng nói qua, cha ngươi trước kia cũng hẹn các ngươi ở phủ Khánh An, lần này đi qua, có phải cũng đi hỏi thăm tin tức của hắn hay không?”
"Vâng." Cố Vân Đông nói: "Kỳ thật hai ngày nay ta còn muốn chờ qua tết Nguyên Tiêu xong liền đi phủ Khánh An một chuyến, không nghĩ biểu cô lại đưa tin tức Tống đại phu tới, vậy dứt khoát xuất phát sớm, cũng không có vấn đề gì.”
Hiện giờ trong tay cô có bạc, xưởng cũng ổn định, cửa hàng cũng có, trong nhà có hạ nhân có thể chiếu cố Dương thị cùng hai đứa nhỏ.
Cho nên chuyện tìm cha liền trở nên cấp bách, chờ nguyên tiêu qua đi, cô tính một mình đi phủ Khánh An một chuyến.
Nhưng nếu Tống đại phu ở bên kia, vậy cô phải mang theo Dương thị cùng đi.
Cố Vân Thư ở một bên nghe đại khái, rất nhanh hiểu được, lúc này nhảy dựng lên hỏi: "Đại tỷ, có phải bệnh của mẫu thân có thể chữa khỏi hay không, phụ thân cũng có thể tìm được?”
Cố Vân Khả nghe xong cũng nhảy theo: "Thật tốt quá, thật tốt quá.”
Dương thị ngược lại nghe được hay chữ 'phụ thân' thì ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Cố Vân Đông tuy rằng cũng chờ mong mọi chuyện như ý, nhưng vẫn phải nói thật: "Chuyện này tạm thời còn chưa xác định, có thể chữa khỏi cho mẹ tìm được cha đương nhiên là tốt nhất, nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối, tỷ hiện tại còn chưa thể khẳng định."
Cố Vân Thư nghe vậy có chút mất mát, nhưng vẫn rất nhanh phấn chấn lên: "Nhưng vẫn có hy vọng đúng không."
"Đúng."
Thiệu Thanh Viễn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Vậy ngươi định lúc nào xuất phát."
"Việc này không nên chậm trễ, nên ngày mai a."
Lần này ngay cả Kha biểu cô cũng sợ hãi than: "Nhanh như vậy sao? "
"Dạ, buổi sáng an bài một chút chuyện, buổi chiều liền đi."
Bầu không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên, ngay cả Cố Vân Khả hình như cũng ý thức được cái gì đó, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ kéo tay Cố Vân Đông, nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, tỷ, tỷ muốn đi sao? Đi đâu vậy? Còn Khả Khả thì sao? "
Cố Vân Đông ôm con bé lên: "Đại tỷ muốn rời đi một thời gian ngắn, Khả Khả có thể ở nhà chờ đại tỷ được không?"
Tiểu cô nương thoáng cái liền chảy nước mắt, bàn tay nhỏ bé ôm cổ cô thật chặt: "Đại tỷ không quan tâm muội nữa sao?"
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, dứt khoát ôm con bé đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Đại tỷ sao lại không quan tâm Khả Khả chứ? Đại tỷ là mang mẫu thân đi tìm đại phu, Khả Khả cũng biết mẫu thân bị bệnh phải không?"
Tiểu cô nương đem cái đầu nhỏ chôn ở trong ngực cô, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Đại phu kia bây giờ đang ở rất xa, đại tỷ muốn nhanh chóng mang mẫu thân đi, như vậy cũng có thể mau chóng mang mẫu thân trở về, đến lúc đó Khả Khả có thể gặp lại đại tỷ cùng mẫu thân rồi."
"Khi đó, mẫu thân, bệnh của mẫu thân đã khỏi rồi sao?"
"Có khả năng ah, đại phu kia rất lợi hại, nếu đại tỷ tìm được hắn rồi, bệnh của mẫu thân sẽ tốt hơn rồi."
Tiểu cô nương vẫn ôm chặt cổ cô, tiếng khóc thút thít dần dần nhỏ đi, hồi lâu, cô bé mới nhỏ giọng lại kiên định nói: "Vậy đại tỷ đi đi, muội sẽ ngoan, ở nhà chờ, còn chiếu cố ca ca, không để huynh ấy khóc. "
"Ừ, Khả Khả là tốt nhất."
Tiểu cô nương có chút thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Vừa rồi khóc, không tốt lắm."
Cố Vân Đông bật cười, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía Cố Vân Thư đi theo phía sau mình vẫn yên lặng không lên tiếng: "Đại tỷ đi rồi, đệ chính là nam tử lớn nhất trong nhà chúng ta, phải chiếu cố tốt cho muội muội, chăm chỉ đọc sách, có chuyện gì không hiểu liền hỏi phu tử, chỗ nào không thoải mái phải kịp thời nói với Kha biểu cô, không được chơi nóng liền cởi áo, sẽ bị lạnh, biết không?”
Đúng vậy, Cố Vân Đông đã nghĩ kỹ, trong khoảng thời gian mình rời đi này, sẽ nhờ Kha biểu cô hỗ trợ chiếu cố Cố Vân Khả ở nhà. Cô nghĩ, Kha biểu cô lúc này tự mình tới đưa tin, hẳn là cũng có ý tứ này.
"Ừm." Tiểu tử kia cúi đầu, tâm tình cũng rất sao sút.
Đại tỷ đi rồi, mẹ cũng đi rồi, cha không ở đây, Cố Vân Thư cảm thấy nhiệm vụ của mình rất trọng đại.
Thấy bộ dáng hai đứa nhỏ đều không vui, Cố Vân Đông nhịn không được trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Rốt cuộc cũng đã ở chung mấy tháng, giữa chừng vẫn chưa từng tách ra, lần chia tay này cũng đột nhiên đến, nhất thời khó có thể tiếp nhận cũng bình thường.
Cố Vân Đông vừa dỗ dành hai đứa nhỏ vừa tinh tế dặn dò chuyện sau khi cô rời đi.
Sợ bọn họ không nhớ được, cô dứt khoát viết xuống, dù sao Vân Thư cũng biết chữ.
Hơn nữa trong nhà còn có không ít người, hai đứa nhỏ cũng sẽ không thiếu gì, điều kiện lúc trước ở nhà cũ Cố gia còn khó khăn hơn nhiều so với hiện tại.
Đem hai đứa nhỏ về phòng, Cố Vân Đông lúc này mới đi ra.
Cô đến phòng khách tìm Kha biểu cô, nhưng không đợi cô mở miệng bà ấy đã nói: "Yên tâm, trong khoảng thời gian ngươi đi ta sẽ ở đây, chiếu cố hai đứa nhỏ vẫn không thành vấn đề. Hơn nữa ta cũng không nghĩ tới nhà ngươi còn có hạ nhân, ai cũng có thể giúp đỡ.”
Cố Vân Đông đối với Kha biểu cô vẫn tương đối tín nhiệm, cô cầm tấm ngân phiếu ra.
Kha biểu cô nhíu mày: "Sao, ngươi muốn cho ta tiền công? Ngươi muốn làm chủ ta sao?”
Nghe giọng điệu này chính là rất không cao hứng rồi.
Cố Vân Đông lắc đầu: "Đương nhiên không phải, đây là tiền ăn, các người cũng phải ăn phải mặc chứ? Còn phải ứng phó nhu cầu bức thiết, ta cũng không biết lúc nào mới trở về, quay đầu lại thời tiết ấm áp biểu cô còn phải làm cho mấy đứa Vân Thư mấy bộ quần áo đây này."
Kha biểu cô nghe giọng cô không khách khí, lúc này mới thoả mãn nhận lấy.
Cố Vân Đông cùng bà ấy nói chuyện một chút liền đi ra, cô còn phải dặn dò người Đồng gia.
Chỉ là vừa mới đi ra khỏi phòng khách không xa, đã thấy trong viện có một bóng người đứng đó.
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn lúc sáng lúc tối dưới bóng đêm, thoạt nhìn có vài phần lạnh như băng.