Chương 1307: Bị bắt ra
Cố Vân Đông nói xong, đi vài bước tới trước mặt Lưu thị: “Chính mình không muốn, thì đừng đẩy cho người khác, lời này ngươi hiểu không? Ngươi vừa rồi nói cái gì mà, ta cảm thấy cách làm của con dâu Tề gia khá tốt, nàng vì đạo vợ chồng mà nạp hết thiếp này đến thiếp khác, không bằng, ngươi cũng thay Đoạn Khiêm tìm mấy người, như vậy mới có thể thể hiện ngươi là người dịu dàng và rộng lượng, đúng không?”
“Ngươi, ngươi…… Chuyện của nhà chúng ta, khi nào đến lượt ngươi tới quản?”
“Ngươi cho rằng ta muốn quản sao? Nếu không phải ngươi không hành động, ta còn lười đến gặp ngươi.” Cố Vân Đông khinh thường nhìn lại, ghét bỏ cực kỳ.
Lưu thị mở to hai mắt, tức giận đến ngón tay khẽ run.
Nàng ta nhìn về phía Đoàn Uyển: “Muội tùy ý để bằng hữu của muội nhục mạ tẩu tử muội như vậy sao?”
Đoàn Uyển hít sâu một hơi: “Không phải tẩu cũng tùy ý để mẹ chồng muội nhục mạ muội sao?”
Lưu thị nghẹn lại, nháy mắt không nói nên lời.
Nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Đoàn Uyển: “Được, được, bây giờ ngươi hoàn toàn không để ta vào mắt. Chờ đại ca ngươi trở về, ta sẽ thành thật nói cho hắn biết, đến lúc đó ngươi bị Đậu gia hòa ly, đừng khóc lóc trở về cầu xin ta.”
“Đến mức này còn muốn uy hiếp người khác?” Cố Vân Đông nhướng mày: “Ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi, nếu Đoạn Khiêm trở về, biết ngươi làm tẩu tử lại để muội muội hắn chịu ấm ức, càng ngày càng gầy yếu, chẳng những không giúp đỡ hay làm chỗ dựa cho nàng ấy, ngược lại đứng bên phía Vạn thị chèn ép nàng, đến lúc đó ai hưu ai, còn chưa biết đâu.”
Sắc mặt Lưu thị chuyển biến lớn: “Phu quân ta sẽ không.”
“Ai biết được chứ?” Đoạn Khiêm và Đoàn Uyển sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, không thể so sánh với tình cảm huynh muội bình thường.
Nếu hắn biết muội muội bị thê tử đả kích như vậy, không thể xin giúp đỡ, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Còn về hưu vợ, thật ra không hẳn, dù sao hai nhà Đoạn Lưu này vốn là liên hôn thương nghiệp. Nhưng cuộc sống sau này của Lưu thị sẽ không quá tốt, điều này nhất định là thật.
Dù Lưu thị và Đoạn Khiêm mới vừa thành thân không bao lâu, vẫn chưa hiểu rõ hắn.
Nhưng mà lúc này nghe Cố Vân Đông nói xong, đột nhiên có chút luống cuống.
Ở trong tối, Tiểu Vạn thị và Vạn thị thấy Lưu thị lại không có chút sức lực phản kháng, nhất thời có chút buồn bực, thầm mắng một câu: “Quá vô dụng, ngay cả một câu cũng nói không rõ ràng.”
“Còn không phải sao? Còn tưởng nàng ta lợi hại như thế nào. Cố Vân Đông kia xen vào việc người khác mà thôi, nàng ta chỉ cần đối phó với Đoàn Uyển là được, cần gì phải cãi nhau với cô ta?”
“Bây giờ phải làm gì đây?”
Hai người Tiểu Vạn thị đều nhíu chặt mày, Cố Vân Đông này đi theo Đoàn Uyển sẽ gặp phiền toái.
Nhưng các nàng còn chưa nghĩ ra, đột nhiên cảm giác phía sau có thêm một tia khí lạnh.
Vừa muốn xoay người, phía sau cổ áo đã bị người ta nhấc lên.
“A, ngươi làm gì vậy?”
“Buông ta ra, buông chúng ta ra.”
Hai người vừa chửi bới vừa giãy giụa, nhưng Đồng Thủy Đào là ai chứ? Với sức mạnh to lớn, hai người Tiểu Vạn thị sống trong nhung lụa, căn bản không phải đối thủ.
Chỉ trong chốc lát, đã bị Đồng Thủy Đào kéo ra sảnh ngoài, đẩy mạnh về phía trước.
“Hai người này nghe lén ở phía sau, tiểu thư, muốn xử lý như thế nào?”
Cố Vân Đông xoay người lại, nhìn về phía hai người có chút chật vật, cười một tiếng.
“Hai người, các ngươi cảm thấy, ta nên xử lý các ngươi như thế nào?”
Tiểu Vạn thị lập tức đứng thẳng, hít sâu một hơi, thẳng lưng, nói: “Xử trí chúng ta? Đây là Đậu phủ của chúng ta, ta là chủ nhân ở đây, là ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi dựa vào gì mà xử trí ta?”
“Ngươi nói đúng.” Cố Vân Đông gật đầu đồng ý, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Vạn thị: “Như vậy, còn ngươi thì sao?”
Vạn thị sửng sốt, không nghĩ tới Cố Vân Đông sẽ lập tức quay đầu thương đối mặt với mình.
Bà ta không nhịn được lui về sau một bước, nói: “Ngươi không phải chủ nhân ở đây, cũng không phải là cáo mệnh phu nhân, ta xử lý ngươi, chắc không có vấn đề gì chứ?”
Tiểu Vạn thị lập tức tiến lên một bước, chắn trước mặt Vạn thị, nghiêm giọng nói: “Nàng là tỷ tỷ của ta, là khách của Đậu phủ. Ngươi tự tiện tới Đậu phủ của ta, muốn làm gì với khách quý nhà ta? Đừng nói ta, cho dù là phu quân của ta cũng sẽ không đồng ý.”
Cố Vân Đông buồn cười, nói: “Khách quý của bà đúng không? Được, một khi đã như vậy ta đây chỉ có thể tìm người chủ nhân là bà. Vị khách quý này của bà, ở Tân Minh Các của ta, cầm thuốc kém chất lượng bán cho khách của ta, lừa gạt khách quý của ta, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc làm ăn của ta, khiến ta tổn thất vô cùng lớn, hủy hoại thanh danh của cửa hàng ta, món nợ này, có phải ta có thể tìm ngươi tính hay không?”
Sắc mặt Tiểu Vạn thị chuyển biến lớn, mở miệng biện hộ: “Món nợ gì? Ngươi đừng ở chỗ này ăn nói bừa bãi, vu cáo lung tung, tỷ của ta làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tân Minh Các chỗ nào?”
Cố Vân Đông ‘bang’ một tiếng, lấy ra một quyển sổ sách, nói với Tiểu Vạn thị khẽ run rẩy: “Đây là sổ sách của Tân Minh Các, bên trong đều viết thu chi rõ ràng. Vốn dĩ khách mỗi ngày đến Tân Minh Các vô cùng đông đúc, làm ăn phát đạt, từ sau khi vị khách quý này của bà đến Tân Minh Các bán thuốc, việc làm ăn liền xuống dốc không phanh, thu không đủ chi. Bà còn dám nói không có ảnh hưởng? Đậu phu nhân, con dâu bà làm việc trong Tân Minh Các này, bà lạm dụng tư quyền dung túng tỷ tỷ bà làm xằng làm bậy trong Tân Minh Các của ta, ta đây chỉ có thể tìm bà đòi bồi thường.”
Ngày thường, Tiểu Vạn thị cũng chỉ có thể bày ra vẻ mẹ chồng trước mặt Đoàn Uyển, tài ăn nói của bà ta kém hơn cả Lưu thị, chứ đừng nói đến Cố Vân Đông nhanh mồm nhanh miệng.
Nhìn quyển sổ sách kia, nhất thời bà không nói nên lời.
Ngược lại Vạn thị, núp ở phía sau Tiểu Vạn thị, rướn cổ nói một câu: “Ta, ta đến Tân Minh Các là được Đoàn Uyển cho phép, ngươi muốn tìm, thì đi tìm Đoàn Uyển.”
Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía Đoàn Uyển.
Nàng ấy lập tức lắc đầu: “Ta không có, ta đã ngăn cản, nhưng bà ấy không nghe, mẹ chồng còn ngăn cản ta, không cho ta ra ngoài.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, cho nên, Đậu phu nhân, chuyện bồi thường này bà muốn tính như thế nào?”
“Ta không có tiền, ngươi muốn bồi thường, ngươi, ngươi đi tìm Đoàn Uyển, Đoàn gia có bạc.”
Nói không lại, thì bắt đầu chơi xấu, Tiểu Vạn thị này thật sự không đáng được lên sân khấu.
Nhưng lời này vừa nói ra, Lưu thị ngồi không yên, nàng cắn răng nói: “Đậu phu nhân, cái gì gọi là Đoàn gia có bạc? Bây giờ Đoàn Uyển là con dâu của Đậu gia, người bán thuốc cũng là tỷ tỷ của bà, liên quan gì đến Đoàn gia chúng ta? Hơn nữa, bà đường đường là chủ nhân của phủ tham tướng, cáo mệnh phu nhân, sợ nàng ta làm gì?”
Cố Vân Đông nhướng mày, liếc mắt đánh giá Lưu thị: “Tham tướng phu nhân? Xem ra Đậu phu nhân không nói cho ngươi biết, ta là ai?”
Lưu thị nhíu mày, quả thật Tiểu Vạn thị không nói cho nàng biết. Nhưng vừa rồi nàng cũng nghe Cố Vân Đông nói, nói Tân Minh Các của nàng ta, cho nên cũng là chủ nhân của Tân Minh Các.
Nhưng nàng ta cho rằng người này là Nhiếp Song, căn bản không nghĩ đến Cố Vân Đông. Nghe nói hiện giờ chồng của Cố Vân Đông đã là quan tam phẩm ở kinh thành, nàng ta không thể xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng lúc này nghe cô nói như vậy, trong lòng Lưu thị đột nhiên có dự cảm không lành.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn về phía Tiểu Vạn thị, bà ta có chút chột dạ, nhưng bị nàng nhìn như vậy, lại không được tự nhiên, chỉ có thể căng da đầu nói: “Ngươi là Vĩnh Gia quận chúa thì thế nào? Là quận chúa thì có thể không nói lý lẽ sao?”