Chương 1343: Mệnh quan triều đình? Quận chúa?
Nhưng Đại Đức phản ứng nhanh, lúc này nhìn về phía thôn dân ở đây hô: "Các ngươi còn sững sờ ở đấy làm gì? Còn không hỗ trợ ta bắt bọn họ? Thôn chúng ta nhiều người như vậy? Chẳng lẽ còn không bắt được mấy người sao? Bọn họ chính là cự tuyệt lệnh bắt ah, chỉ cần các ngươi bắt được người, đó chính là lập công, huyện thái gia sẽ ban thưởng cho chúng ta.”
Tôn bộ đầu vừa nghe lời này, trong nháy mắt phản ứng lại, vội vàng thẳng lưng, nói với dân làng: "Đúng, chỉ cần giúp ta bắt được bọn họ, các ngươi sẽ có công lao, ở trước mặt đại nhân treo danh.”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, có người động tâm không thôi.
Nhưng cũng có người trong lòng sợ hãi, vừa rồi thân thủ của bọn Thiệu Văn rất lợi hại.
Dân làng phía sau Phạm Vũ nhìn hắn, ngón tay Phạm Vũ siết chặt, nói: “Xem tình huống.”
Rất nhanh, mấy thôn dân thôn Đại Cốc vốn đã đứng cùng Đại Đức lập tức giơ cuốc gậy gỗ trong tay lên hô to: "Mọi người cùng lên ah, có Tôn bộ đầu cam đoan, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ bọn họ sao?"
"Đúng, lên ah. Mấy thân thủ kia lợi hại chúng ta đánh không lại, thì chúng ta bắt lại.”
Có người dẫn đầu, phía sau tự nhiên sẽ có người xông lên.
Nhưng mà, bọn họ vừa mới xông về phía trước vài bước thì nhìn thấy Đồng Thủy Đào tiến về phía trước một bước, một cước giẫm nát một tảng đá lớn bên cạnh.
Mọi người kinh hãi, mồ hôi lạnh toát xuống, bước chân cũng không khỏi dừng lại.
"Ta xem ai dám tiến lên. " Đồng Thủy Đào hừ lạnh: "Tiểu thư cùng cô gia nhà chúng ta cũng không phải là người mà các ngươi có thể động vào. Ai dám đả thương tiểu thư, cô gia nhà chúng ta, các ngươi cứ chờ cả nhà bị chém đầu đi, đến lúc đó đừng nói lập công, cả thôn các ngươi đều sẽ xong đời.”
Đồng Thủy Đào dứt lời, mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau.
Cái gì, có ý gì?
Thiệu Văn tiến lên, giơ đồ vật trong tay mạnh mẽ đến trước mặt Tôn bộ đầu: "Mở to mắt chó của ngươi nhìn kỹ, đây là cái gì?"
Tôn bộ đầu lui về phía sau một bước, nhíu mày nhìn đồ vật trong tay hắn.
Sau một khắc, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, không dám tin nhìn Thiệu Văn: " Ngư, ngư phù? Sao ngươi lại có cái này?"
Thích ma ma tiến lên một cái tát vào mặt hắn, Tôn Bộ đầu bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh, lệ khí chợt dâng lên. Bội đao trong tay cơ hồ sắp chém xuống.
Nhưng mà một khắc sau, hắn nghe Thích ma ma nói: "Làm sao có thể có cái này? Gia gia chúng ta là mệnh quan triều đình phụng mệnh đi Tây Nam nhậm chức, phu nhân là Vĩnh Gia quận chúa do Hoàng thượng tự mình sắc phong. Ngư phù đại biểu cho thân phận quan viên đương nhiên có.”
"Cái gì ??!!"
Mệnh quan triều đình??? Quận chúa??
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Tôn bộ đầu càng cảm giác lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng ngư phù trong tay Thiệu Văn lại sáng suốt nhắc nhở hắn, tất cả đều là sự thật.
Ngay cả bộ khoái bị đánh ngã trên mặt đất kêu đau rên rỉ, cũng mở to hai mắt dừng kêu la, kinh ngạc nhìn hai người Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn đỡ Trì Trì đang cật lực ngọ nguậy trong ngực, chậm rãi đi về phía Tôn bộ đầu, giọng trầm thấp, hỏi hắn: "Cự bắt? Đánh quan lại?"
Tôn Bộ đầu môi run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.
Thiệu Thanh Viễn cười: "Vậy các ngươi vu khống mệnh quan triều đình, kích động thôn dân sát hại quận chúa, nên xử trí như thế nào?"
"Ta, ta..." Mồ hôi lạnh trên trán Tôn bộ đầu tuôn ra, trong lòng chỉ cảm thấy hết thảy đều sắp xong rồi.
Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên thu hồi nụ cười, nhấc chân lên, trong nháy mắt đạp người ra ngoài.
"A..." Tôn bộ đầu bay ra ngoài vài mét, mới rơi xuống đất, té trên mặt đất cũng không dậy nổi.
Thiệu Thanh Viễn quay đầu, nhìn về phía Đại Đức đứng ở một bên cũng đang hoảng hốt.
Đồng tử hắn co rụt lại: "Ngươi, ngươi không phải đại phu sao?"
"Có người quy định, mệnh quan triều đình không thể hiểu chút y thuật sao?"
Sau một khắc, Đại Đức cũng bị đạp ra ngoài, ngã trên mặt đất bò cũng không bò dậy nổi.
Cố Vân Đông từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn: "Thấy không, đây mới là lực đạo có thể làm cho người ta hộc máu hôn mê. Chỉ có một cước nhẹ nhàng của vợ ngươi kia, ngươi còn muốn tống tiền chúng ta?"
Đại đức quả thật phun ra một ngụm máu, hắn ngược lại muốn ngất xỉu, nhưng ngực đau đến lợi hại, không thể ngất đi nổi.
Tôn bộ đầu kiên cường hơn một chút, hắn tốt xấu gì cũng có nền tảng võ công, chỉ là vừa rồi nhất thời sơ suất.
Hắn miễn cưỡng đứng lên, lảo đảo đi vài bước, hỏi: "Ngài, ngài nếu là mệnh quan triều đình, vì sao, vì sao không biểu lộ thân phận ngay từ đầu." Như vậy, bọn họ cũng không đến mức động thủ với hắn, càng sẽ không to gan lớn mật công nhiên bao che Đại Đức.
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái: "Ta chỉ muốn nhìn xem, các ngươi có thể làm đến tình trạng gì? Hiện tại xem ra, ta vẫn đánh giá thấp các ngươi, các ngươi chẳng những công khai vu khống người khác, bắt người vô tội, còn lấy chuyện lập công kích động dân chúng để đạt được mục đích của mình, tốt, rất tốt, chỉ là không biết, việc này tri huyện đại nhân các ngươi có biết không, quay đầu ta sẽ hỏi hắn.”
Tôn bộ đầu sắc mặt đại biến, chợt quỳ xuống: "Đại nhân, chúng ta vừa rồi chỉ là nhất thời hồ đồ, không phải cố ý. Chúng ta làm sao có thể lấy tính mạng của các ngài đây, chỉ là hù dọa mà thôi.”
Những bộ khoái khác lúc này cũng bất chấp giả chết, vội vàng đứng lên quỳ xuống.
"Đại nhân, quận chúa, chúng ta thật sự chỉ là nhất thời muốn hồ đồ, chúng ta thật sự không có muốn đả thương tính mạng người khác.”
Dân làng ở đây lúc này sợ tới mức cũng không dám động đậy, bọn họ đã sợ tri huyện muốn chết, hiện giờ xuất hiện một quận chúa là sao? Tuy rằng không biết Thiệu Thanh Viễn đi Tây Nam nhậm chức là chức quan mấy phẩm, nhưng có thể làm phu thê với quận chúa, cũng sẽ không thua kém huyện thái gia bọn họ chứ?
Trời ạ, bọn họ thế nhưng lại muốn đối phó mệnh quan triều đình?
Còn nhớ lần trước bọn họ ngộ thương vị Tần đại nhân kia, đương gia cả thôn đều bị bắt đi.
Bây giờ...
Thái thôn trưởng hối hận không thôi, nhìn thấy đám người Tôn bộ đầu bên kia quỳ xuống đất, vội vàng cũng quỳ xuống theo, cao giọng hô to: "Thảo dân thỉnh an đại nhân quận chúa, đại nhân tha mạng, thảo dân cũng không phải cố ý.”
Những người khác vội vàng gật đầu: "Đại nhân tha mạng”
Phạm Vũ cùng với người của thôn Tiểu Cốc cũng quỳ xuống, nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Thôn dân phía sau hắn càng cảm thấy may mắn không thôi, nếu không phải thôn trưởng có mắt nhìn, bọn họ thiếu chút nữa đã đi theo Thôn Đại Cốc động thủ.
May mắn là không đắc tội với hai đại nhân vật này.
Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn người quỳ trên mặt đất, không kêu đứng lên, cũng không nói gì.
Tôn bộ đầu trong lòng lo sợ cực kỳ bất an, hắn thật cẩn thận ngẩng đầu, nói: "Đại nhân, chuyện hôm nay, ngài..."
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người lao ra.
"Đại nhân, quận chúa, cầu xin các ngài làm chủ cho cả nhà thảo dân.”
Tiếng nói của người tới rất thê lương, vừa vọt tới đã quỳ gối trước mặt Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông.
Lực đạo kia lớn đến nỗi ngay cả trái tim Cố Vân Đông cũng nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng mà chờ cô thấy rõ là ai, lại nhịn không được nhíu mày: "Mẹ A Thúy, ngươi đang làm cái gì vậy?"