Chương 1412: Thái Việt quyết định
Sau khi Cố Vân Đông và Mao Dũng nói xong, thì xoay người đi tìm Trì Trì.
Bản thiết kế cũng chưa thể vẽ được, cô phải đợi đến khi những khối đá và cỏ dại trên đất hoang kia được dọn dẹp sạch sẽ, lại chờ người dân trong thôn thăm dò vị trí đào giếng nước, sau đó căn cứ vào tình hình thực tế để thiết kế.
Trở về nhà, thấy Thích ma ma đang cùng Trì Trì ngồi trến xích đu, đưa qua đưa lại.
Nhìn thấy cô, thằng nhóc lập tức vươn tay tới muốn cô ôm: “Mẹ, mẹ……”
“Ta đến đây.” Cố Vân Đông nhấc thằng nhỏ lên, khẽ lắc đầu: “Sao lại cảm thấy nặng hơn một chút nhỉ?”
Trì Trì không vui: “Hừ!”
Cố Vân Đông cười một tiếng, ôm hắn đi thẳng vào hậu viện.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đang ở phơi thuốc, mấy ngày này bọn hắn vẫn luôn chạy ra ngoài, đầu tiên là đến y quán huyện Tĩnh Bình.
Ở y quán, bọn hắn gặp được một người trồng thuốc tới bán dược liệu, sau khi hai người trò chuyện với người trồng thuốc kia thì đi theo vào núi. Người trồng thuốc kia vốn không quá vui, nhận biết được cây thuốc là bản lĩnh của nhà mình, làm sao có thể nói cho người ngoài biết? Lỡ như bọn hắn cướp việc làm ăn với mình thì phải làm sao? MAyy dich
Nhưng hắn giấu giếm, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đều biết nhưng cũng không nói gì, bọn họ nói cho người trồng thuốc kia một số nguyên tắc dược lý và y học cơ bản mà mình biết. Cứ thường xuyên qua lại như vậy, người trồng thuốc cũng ngượng ngùng, chỉ cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi, kiến thức nông cạn. Có thể nói ra kiến thức của mình cho người khác để mang lại lợi ích cho mọi người, thật sự làm cho người ta kính nể.
Vì thế hắn cũng cam tâm tình nguyện trả lời vấn đề của hai người, hai bên học hỏi và hiểu biết lẫn nhau, cả hai bên đều học được không ít. Người trồng thuốc kia cũng hiểu biết thêm nhiều, nhận ra không ít cây thuốc, dẫn bọn hắn vào núi tìm được không ít cây thuốc bọn họ chưa từng gặp qua.
Mấy ngày nay, trạng thái của Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử rõ ràng tốt hơn không ít.
Thái Việt cũng ở một bên giúp bọn hắn, hiện tại đã không còn ở trên đường, hắn ăn được ngủ ngon, trên mặt dần dần có thịt, người cũng có tinh thần hơn.
Cố Vân Đông gọi hắn: “Thái Việt, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Thái Việt đặt tấm ván tre trong tay lên giá gỗ , rửa tay xong lập tức bước tới: “Biểu thẩm.”
“Đi, theo ta vào nhà trước, ta có cái này cho ngươi.”
“Vâng ạ.”
Cố Vân Đông nắm tay Trì Trì đi vào phòng, thằng nhóc ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn nhìn Thái Việt bên cạnh, vội vàng nâng tay còn lại lên nắm lấy tay Thái Việt, nhìn hắn nhếch môi cười.
Thái Việt ngẩn người, khóe miệng cũng không nhịn được nhẹ nhàng kéo lên.
Ba người tiến vào phòng, Cố Vân Đông lại hỏi: “Lúc trước chúng ta nói về chuyện đọc sách, ngươi đã suy nghĩ xong chưa?”
Thái Việt gật đầu: “Suy nghĩ xong rồi ạ.” Kỳ thật buổi tối hôm đó hắn trằn trọc khó ngủ, suy nghĩ rất nhiều, cũng hoàn toàn xác định.
Nhưng mà kể từ ngày đó, biểu thẩm không nhắc lại việc này nữa, hắn cho rằng biểu thẩm thay đổi chủ ý, nên cũng không nói.
Hắn vốn dĩ là ăn nhờ ở đậu, làm sao còn có thể yêu cầu đọc sách để thi khoa cử chứ?
Không nghĩ tới, hôm nay biểu thẩm lại nói đến.
Kỳ thực trong lòng Thái Việt có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc ngoại trừ đọc sách, hắn thật sự không biết bản thân mình có thể làm gì.
Hắn thở ra, thấp giọng nói: “Cháu, cháu muốn đến trường huyện đọc sách.”
Cố Vân Đông nghe vậy, buông lỏng tay ra, bảo Thái Việt ôm Trì Trì chờ cô một lát.
Cô lấy ra một cái túi từ trong ngăn tủ, đưa cho Thái Việt: “Nếu ngươi đã quyết định, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến trường huyện một chuyến, đến lúc đó làm lễ nhập học, hoàn thành thủ tục, ngươi có thể yên tâm đọc sách. Cái này là chuẩn bị cho ngươi, nhìn xem còn bỏ sót thứ gì hay không.”
Thái Việt nhận lấy túi, có chút sững sờ.
Trong ấn tượng của hắn, Vân Thư cũng có một cái túi như vậy, nghe nói chuyên dùng để chuẩn bị đến học đường đọc sách, rất thực dụng.
Tay Thái Việt không khỏi hơi siết chặt, hít sâu một hơi, hắn mở túi ra.
Bên trong đã đặt đầy đủ một bộ giấy mới và nghiên mực, còn có mấy quyển sách cơ bản. Ngoài ra, còn có một cái quạt giấy tinh xảo, hiện giờ thời tiết vừa vặn dần nóng bức, lúc đọc sách khó tránh khỏi trạng thái bực bội.
Một ngăn khác, đặt một túi giấy, Thái Việt lấy ra ngửi, hình như bên trong chứa lá trà. Bên cạnh còn đặt mấy túi giấy nhỏ, bên ngoài túi giấy viết chữ, là một ít đồ ăn vặt, cho hắn đỡ thèm.
Còn lại, là một số đồ vật nhỏ, trang bị rất đầy đủ.
Hốc mắt Thái Việt hơi nóng lên, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông: “Biểu thẩm, đã rất đủ rồi, cái gì cũng không thiếu.”
Cố Vân Đông dừng một chút, sờ đầu thằng nhỏ: “Ngươi cũng là một thành viên trong nhà chúng ta, nếu ta đã dẫn ngươi tới đây thì thật lòng xem ngươi như con cháu trong nhà. Mấy ngày nay, biểu hiện của ngươi ta đều nhìn thấy, ta biết ngươi vẫn chưa buông được quá khứ, làm việc rất câu nệ. Kỳ thật mấy ngày nay, ta vẫn luôn đợi ngươi chủ động tới nói với ta, ngươi muốn đến trường huyện đọc sách, nhưng trong lòng ngươi có băn khoăn, trước sau vẫn đặt mình ở vị trí một người ngoài, thậm chí là ăn nhờ ở đậu.”
Thái Việt chợt ngẩng đầu, hắn không nghĩ tới biểu thẩm có ý này này.
Cố Vân Đông cười: “Kỳ thật ngươi không cần phải như vậy, muốn làm gì thì cứ làm cái đó, nếu làm không đúng, ta sẽ phê bình để ngươi sửa cho đúng. Về sau, ngươi có muốn cái gì, hoặc muốn đi đâu, muốn làm gì, cứ việc nói cho ta hoặc biểu thúc của mình. Ngươi cũng giống như mấy người Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử, nhìn hai người bọn hắn đi, lúc trước tự tiện chủ trương từ kinh thành lén chạy theo sau chúng ta, cuối cùng cũng bị biểu thúc ngươi dạy dỗ và trừng phạt, đúng không?”
Thái Việt mím môi: “Vâng ạ.” Kỳ thật nói đến chuyện này, hắn còn rất bội phục hai người Trịnh Tuyền Thủy, vậy mà bọn hắn thật sự có thể kiếm được tiền sinh hoạt và lộ phí đi đường.
Có thể thấy được, con người thật sự phải có một kỹ năng.
“Cho nên, về sau buông ra một chút. Nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi, chờ sau này việc học của ngươi có thành tựu rồi hẵng trả ơn, không phải cũng giống nhau sao?”
Thái Việt chớp mắt nhìn Cố Vân Đông, lại cúi đầu nhìn Trì Trì đang túm lấy cái túi của hắn, muốn nhìn vào bên trong, nặng nề gật đầu: “Cháu, cháu biết rồi ạ, biểu thẩm, cháu sẽ nỗ lực đọc sách.”
Cố Vân Đông biết, nhất thời nói nhiều hơn nữa, Thái Việt cũng không thể lập tức buông ra, chậm rãi là được.
Chờ đến buổi tối, sau khi Thiệu Thanh Viễn trở về, cô nói đến chuyện này với hắn.
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lát: “Không sao, cứ từ từ thôi, sau này thằng nhỏ đến trường huyện học, có bằng hữu cùng chung chí hướng, nhất định tình hình sẽ có cải thiện. Lúc trước không phải nó và hai đứa Trịnh Tuyền Thủy Cao Tử cũng không nói một câu sao? Hiện tại ngược lại có rất nhiều điều để thảo luận với nhau."
Cố Vân Đông gật đầu, kỳ thật đường đi này, Thái Việt đã tốt hơn rất nhiều.
Thiệu Thanh Viễn ôm chặt cô một chút, nói: “Ngày mai nàng đến trường huyện, vừa lúc thay ta nhìn xem tình hình ở trường huyện.”
Cố Vân Đông buồn cười: “Phạm lão gia bọn họ cho tiền, chàng tính chừng nào thì đưa cho bọn hắn. Cũng đã nhiều ngày rồi, người ở trường không đến tìm chàng nữa sao?”
“Không tìm tới nữa, chứng tỏ còn chưa tới mức cùng đường bí lối.” Người ta không tìm, nhưng Phạm lão gia lại tìm tới.
Bọn họ chờ mãi không thấy số tiền kia được lấy ra dùng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung.