Chương 1424: Cố Vân Đông cũng muốn vào núi?
Tạ mẫu Vệ thị ngẩn người, vội vàng đứng dậy, hai tay lau trên vạt áo, nghênh đón.
Tạ Chi đã bước nhanh tiến lên, giữ chặt cánh tay Vệ thị nói: "Mẹ, con đưa Thiệu phu nhân đến.”
Lời này của nàng nói không đầu không đuôi, Tạ thôn trưởng nhịn không được liếc nàng một cái, nói với Vệ thị: "Đệ muội, trước mời khách nhân vào phòng, rót trà, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói.”
Vệ thị phản ứng lại, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, Thiệu phu nhân mau mời vào." Bà lại nhìn thoáng qua Đoàn Khiêm ở một bên, cười nói: "Vị này chính là Thiệu công tử đi? Hôm nay..."
"Khụ, khụ khụ." Tạ thôn trưởng dùng sức ho khan vài tiếng, trực tiếp cắt ngang lời của bà, giới thiệu: "Vị này là Đoàn công tử, là bằng hữu của Thiệu gia, lần này tới tìm ngươi, chính là Đoàn công tử muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Trong lúc nói chuyện, Vệ thị đã dẫn bọn họ vào nhà chính, Tạ Chi tự giác đi rót trà cho bọn họ.
Đợi đến khi ngồi xuống, Vệ thị mới nghe rõ mục đích bọn họ đến Tạ gia: "Đoàn công tử muốn vào thâm sơn tìm người?”
“Phải, ta nghe nói thẩm tử từ trong núi gả đến thôn Đại Khê này, đối với đường núi rất quen thuộc. Vì vậy, ta muốn nhờ thím giúp đỡ, ta sẽ trả tiền.”
“Thù lao hay không thù lao ngược lại không quan trọng, nhưng Đoàn công tử, ngài muốn vào núi tìm ai vậy?”
Đoàn Khiêm trầm mặc, hắn tìm hộ gia đình luôn tính trốn đi, hiện tại nhiều người như vậy, hắn tất nhiên không tiện nói nhiều.
Tạ thôn trưởng nhìn ra, lúc này nói: "Ngươi trước ngẫm lại, có thể đi hay không, tìm người nào chờ vào núi rồi nói sau.”
Vệ thị cũng phản ứng lại, bà nhìn thoáng qua Đoàn Khiêm, lại nhìn thoáng qua Cố Vân Đông, gật đầu nói: "Ngài là bằng hữu Thiệu phu nhân mang tới, vậy nhất định là không thành vấn đề, ta có thể dẫn ngài vào núi."
“Đa tạ."
Vệ thị khoát tay: "Không cần khách khí như vậy, nhưng nếu các ngài vào núi, chỉ sợ một hai ngày không ra được, mọi thứ phải chuẩn bị đầy đủ. Nước còn dễ nói, nhưng thực phẩm khô là không thể thiếu."
“Đây là đương nhiên." Đoàn Khiêm suy nghĩ một chút, nói: "Không biết ngày mai vào núi có được không? Chúng ta sẽ quay về chuẩn bị đồ đạc, sáng mai sẽ xuất phát."
“Được, vậy ta hiện tại đi nói với hài tử và cha chúng một tiếng, lập tức trở về." Vệ thị nói xong, người đã trực tiếp chạy đi.
Bà hấp tấp chạy đi, lưu lại những người khác dở khóc dở cười.
Tạ thôn trưởng lắc đầu, chỉ có thể tự mình đến chiêu đãi.
Đợi đến khi Vệ thị trở về, đưa trượng phu Tạ Tây về cùng.
Tạ Tây chính là người trước đó khảo sát vị trí giếng nước, phụ trách đào giếng.
Đại khái là một đường này đã nghe Vệ thị nói qua, hai vợ chồng cũng thương lượng rõ ràng, cho nên vừa vào cửa, Tạ Tây liền nói: "Nương tử nhà ta có thể dẫn chư vị vào thâm sơn, chỉ là..."
Hắn dừng một chút, có chút do dự nói: "Ta vốn muốn đi theo, nhưng ngày mai ta phải đào giếng cho thôn lân cận, người ta đã tính toán xong ngày, ta không tiện thất hẹn. Nhưng nếu ta không đi, nương tử ta là một phụ nhân, chỉ sợ không quá thuận tiện.”
Đoàn Khiêm vuốt trán, vấn đề này hắn quả thật không suy nghĩ đến.
Nói như vậy, còn phải đợi Tạ Tây đào xong mới xuất phát? Vậy phải chờ bao lâu?
Nhưng mà hắn còn chưa mở miệng, Cố Vân Đông cũng đã cười tiến lên nói: "Cái này không quan trọng, đến lúc đó ta cùng nha hoàn nhà ta cũng sẽ vào núi, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho thím.”
“Ngươi cũng muốn vào núi??”
"Ngài muốn vào núi?"
Đoàn Khiêm, Tạ thôn trưởng, ba người Tạ gia, thậm chí là Mao Dũng, đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
Cố Vân Đông nhún nhún vai: "Rất kỳ quái sao? Tại sao lại kinh ngạc như vậy?"
Đoàn Khiêm nhíu mày có chút kinh ngạc: "Ngươi đang nói giỡn đi? Đó là núi sâu, ta biết ngươi rất có khả năng, nhưng vào núi không phải là một trò đùa. Đường khó đi không nói, còn phải trì hoãn mấy ngày, đến lúc đó ăn mặc đi lại cũng không tiện, ngươi phải chịu khổ."
“Cái này ta còn rõ ràng hơn huynh." Cố Vân Đông bất đắc dĩ nói: "Lúc trước ta từng vào núi Cửu Hổ, một đường từ thôn Vĩnh Phúc đến thôn Tần Nam, huynh có biết chúng ta đã trải qua cái gì không? Ngược lại là huynh, lúc trước ngoại trừ leo lên núi phủ Vạn Khánh ra, cũng chỉ đi qua sơn trại kia, đúng chứ? Kinh nghiệm vào núi sâu của huynh không nhiều như ta.”
Đoàn Khiêm nói không nên lời, thật sự để cho cô đoán trúng.
"Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn cũng sẽ không đồng ý cho ngươi đi?"
"Hắn so với ta còn muốn đi hơn." Chẳng qua tạm thời không thoát thân được, cho nên cô sẽ thay hắn đi một chuyến.
Cố Vân Đông không để ý tới Đoàn Khiêm rối rắm nữa, quay đầu nói với Tạ Tây: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để phu nhân ngươi xảy ra chuyện. Nếu không tin, ngươi có thể hỏi Tạ thôn trưởng.”
Tạ thôn trưởng biết thân phận của Cố Vân Đông, nghĩ nếu cô cũng vào núi, huyện thái gia nhất định sẽ phái người bảo vệ.
Như thế, so với Vệ thị trước kia vào núi còn an toàn hơn một chút.
Nghĩ đến đây, hắn gật gật đầu: "Thiệu phu nhân vẫn có thể tin tưởng.”
Có thôn trưởng cam đoan, Tạ Tây yên lòng: "Được, vậy phiền toái Thiệu phu nhân.”
Vệ thị rất hưng phấn: "Ngày mai vào núi, vậy ta phải chuẩn bị vài thứ cho cha mẹ ta, ta nghĩ xem bọn họ cần cái gì.”
Dân miền núi không thể so sánh với dân làng bên ngoài, bọn họ mua bán đồ đạc đều không tiện, thường xuyên thiếu quần áo thiếu ăn. MAyy dich
Thấy chuyện đã định, Cố Vân Đông cùng mấy người cáo từ.
Tạ thôn trưởng hỏi chuyện cô xây xưởng, Cố Vân Đông suy nghĩ một chút nói: "Hiện tại trong tay ta còn chưa có bản vẽ, trở về phải suy nghĩ kỹ mới được. Nhưng ngày mai phải vào núi, mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi gì. Như vậy, thôn trưởng giúp ta tìm một người tính ngày lành tháng tốt để động thổ, trước tiên để mấy người Mao Dũng tới đây xúc mấy xẻng ý tứ một chút, quay đầu lại bên ta chuẩn bị xong, sau đó sẽ chính thức khởi công.”
Tạ thôn trưởng nghe cô nói như vậy, trong lòng cũng có tính toán: "Được, việc này giao cho ta.”
Đoàn người Cố Vân Đông trực tiếp đi đến cửa thôn ngồi lên xe ngựa, chuyến này tới đi lui vội vàng, ngay cả cửa nhà thôn trưởng cũng chưa kịp lên.
Chờ trở lại huyện thành, Đoàn Khiêm vẫn nhịn không được hỏi cô: "Ngươi thật sự định vào núi? Thực tế, ngươi không cần phải làm như vậy vì ta. Thời điểm này trong núi có rất nhiều kiến xà trùng, ngươi cần gì phải đi chịu khổ."
Cố Vân Đông thần sắc cổ quái đánh giá hắn một hồi, mới nói: "Ai nói ta là vì huynh? Bản thân ta có việc phải vào núi sâu, đúng rồi, đến lúc đó có thể còn cần huynh hỗ trợ."
“Giúp đỡ? Giúp gì cho ngươi?"
“Ngày mai huynh sẽ biết." Đoàn người đã đến tiểu viện cố Vân Đông, vào cửa, Cố Vân Đông nói Hồng Diệp chuẩn bị bút mực giấy, bắt đầu viết những thứ cần chuẩn bị.
Viết xong một tờ thì giao cho Đoàn Khiêm: "Huynh dẫn người ra đường mua mấy thứ này cho chúng ta ngày mai vào núi dùng."
Đoàn Khiêm nhận lấy nhìn một chút, ngay sau đó nhíu mày: "Chỉ có mấy thứ này là đủ rồi? Có phải hơi ít rồi hay không.”
"Tất nhiên là không đủ, những cái này cần phải được mua trên đường phố. Còn như dược liệu lương khô các loại, chúng ta có thể tự mình chuẩn bị."
Đoàn Khiêm bừng tỉnh: "Đúng đúng đúng, nhà các ngươi có mấy đại phu, ngươi đối với đồ ăn lại có nghiên cứu.”