Chương 1432: Hắn đã trốn thoát
Trình Tiểu Tùng ????
Mọi người ở đây đều ngẩn người, ngay cả Vương Tùng bị Thiệu Văn nắm trong tay cũng mở to hai mắt, toàn thân cứng ngắc quên giãy dụa.
Cố Vân Đông tiến lên vài bước, cầm bức họa kia tới.
Sau đó có chút lo lắng nhét bức họa kia trở về, chân dung bút than của cô đã sớm trở nên phổ biến ở triều Đại Tấn, nhưng hiển nhiên ở huyện Tĩnh Bình phủ Lạc Châu hẻo lánh này, còn chưa có người nào có thể hiểu chính xác phương pháp vẽ, cho nên bức họa trong tay này vẫn là rất... Trừu tượng.
Nhưng lúc này Cố Vân Đông để ý đến một chuyện khác, cô có chút vội vàng hỏi: "Trình Tiểu Tùng xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm phu nhân, phủ nha Lạc Châu bên kia có người tới, nói có một phạm nhân lưu đày biên cảnh chạy trốn, người này gọi là Trình Tiểu Tùng. Thật ra thằng nhóc này cũng không phải là phạm nhân. Hình như là bị oan uổng, ở địa phương đã được sửa lại án xử sai. Quan phủ địa phương phái người tới, nói đón Trình Tiểu Tùng về, ai biết đến nơi lưu đày, lại được thông báo Trình Tiểu Tùng chạy trốn.”
Doãn Bộ Đầu rất đau đầu, một chút manh mối cũng không có, sao mà tìm.
Nhất là lúc trước hắn nhìn thấy Thiệu đại nhân nghe được tin tức này, sắc mặt trở nên rất không thích hợp, hơn nữa lập tức hạ lệnh bọn họ tìm kiếm khắp nơi, hiển nhiên rất coi trọng.
Nhưng mà hắn không chú ý, giờ phút này biểu tình của Cố Vân Đông cũng trở nên không thích hợp.
Cô nói với Doãn bộ đầu: “Ngươi đi tìm người trước đi, nếu thật sự tìm được, nhớ kỹ đừng làm tổn thương người đó."
“Vâng." Doãn bộ đầu nhanh chóng mang theo bộ khoái khác rời đi.
Chỉ là trong lòng còn có chút nghĩ không ra, một tiểu nhân vật như vậy, cần phải hưng sư động chúng như vậy sao? Phủ nha bên kia coi trọng như vậy.
Cố Vân Đông đi tới trước mặt Thiệu Văn, liếc mắt nhìn Vương Tùng thần sắc sững sờ, nói: "Trước tiên dẫn người vào.”
Thiệu Văn gật đầu, lúc này Vương Tùng không giãy dụa nữa, ngược lại rất dễ kéo.
Trịnh Tuyền Thủy cùng Cao Tử vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông, có chút lo lắng nói: "Sư nương, Trình Tiểu Tùng không thấy đâu, vậy Trình gia làm sao bây giờ? Cha mẹ hắn còn đang chờ hắn trở lại. Vốn nhà bọn họ đã khôi phục trong sạch, chỉ chờ một nhà đoàn tụ, kết quả Trình Tiểu Tùng bên này lại xảy ra biến cố. Thật là, hắn trốn cái gì vậy? Cứ như vậy, chẳng phải hắn vẫn không cách nào biết nhà mình đã rửa sạch oan khuất?”
Cao Tử cũng nói: "Những thứ khác còn dễ nói, con chỉ sợ hắn chạy trốn, trên người không có xu nào, đến lúc đó vì sống sót lại trở thành trộm cướp, vậy mới hỏng bét. Vậy, vô tội sẽ trở thành có tội.”
“Sư nương, vừa rồi con cũng nhìn thấy bức họa trong tay Doãn bộ đầu, dựa vào bức tranh kia chỉ sợ không dễ tìm được người. Người có thể vẽ một bức tranh của Trình Tiểu Tùng cho họ?”
Cố Vân Đông lắc đầu: "Ta không biết Trình Tiểu Tùng trông như thế nào." Lúc trước để việc này cho quan phủ địa phương xử lý, cô cũng không quản nhiều, cũng không nghĩ tới mà vẽ chân dung hắn.
Ai biết được lại xảy ra biến cố như vậy.
Mấy người vừa đi vừa nói, không ai chú ý tới Vương Tùng khiếp sợ nhìn về phía bọn họ, trong biểu tình tất cả đều là không dám tin.
Cố Vân Đông bước vào tiền đường huyện nha, Thiệu Thanh Viễn quả nhiên ngồi ở phía sau bàn xem công văn.
Nhìn thấy cô trở về, có chút kinh ngạc đứng dậy: "Sao lại trở về?”
Cố Vân Đông chỉ chỉ Vương Tùng phía sau, nói lại tình huống một lần.
Thiệu Thanh Viễn đánh giá hắn một phen, trầm giọng hỏi: "Ngươi nói mình bị oan uổng? Vậy ngươi nói rõ oan tình cho bản quan nghe.”
Vương Tùng ngẩng đầu, lại không nhìn Thiệu Thanh Viễn, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Vân Đông, đột nhiên dồn dập nói: "Tiểu nhân, vừa rồi tiểu nhân nghe được các ngài nói chuyện, nói người Trình gia đã được rửa sạch oan khuất, có phải Trình gia ở thôn Đại Cốc hay không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, ngay sau đó cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, trong đầu hiện lên một tia gì đó.
Cô đánh giá thiếu niên trước mặt: "Vương Tùng? Mười ba mười bốn tuổi, là một kẻ đào tẩu, mặc đồ tù nhân, thân không xu nào trốn trong nhà trên cây, biết Trình gia thôn Đại Cốc..."
Thiệu Thanh Viễn nheo mắt lại, nói tiếp: "Trình Tiểu Tùng, mười ba mười bốn tuổi, cũng chạy trốn trên đường lưu đày, con trai Trình gia thôn Đại Cốc..."
"Ngươi là Trình Tiểu Tùng??"
Mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Vương Tùng, cũng chính là Trình Tiểu Tùng, trong lòng cả kinh, rụt cổ lại.
Hắn chỉ hỏi một câu, bọn họ lập tức đoán được?
Nhìn bộ dạng của hắn, Cố Vân Đông biết trong lòng hắn vẫn còn đề phòng.
Suy nghĩ một chút, cô ngồi xuống đối diện hắn, nói: "Ngươi chắc là Trình Tiểu Tùng đúng không? Chúng ta cũng không gạt ngươi, phu quân ta là huyện thái gia mới tới của huyện Tĩnh Bình này, vừa mới tới đây không lâu. Trên đường tới đây đi qua thôn Đại Cốc, vừa vặn biết oan khuất của Trình gia, đã điều tra rõ ràng việc này ở địa phương. Hung thủ Liễu Đại Đức bị bắt, huyện lệnh địa phương cũng bị điều tra, bị áp giải đi kinh thành phán hình, Trình gia là bị oan uổng, quan phủ bồi thường chút bạc, phủ nha địa phương cũng đã phái người đi biên cảnh mang ngươi về.”
Trình Tiểu Tùng kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, tay run rẩy vài cái.
"Phu nhân, ngài nói thật sao? Trình gia thật sự đã không có việc gì?"
“Đúng, không sao rồi."
“Vậy là các ngài đã thu thập cẩu quan kia?”
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng là chúng ta nhúng tay vào, liên hệ tri phủ cùng tham tướng địa phương, bắt huyện lệnh kia."
“Hu hu..." Trình Tiểu Tùng đột nhiên ngồi xổm xuống, khóc lên.
Những người khác ở đây nhìn nhau, cũng không nói lời nào, chờ hắn phát tiết cảm xúc.
"Nhà chúng ta không có tội, cha mẹ muội muội ta có thể bước ra khỏi thôn, hu hu. Ta cũng không phải tù nhân nữa. Những súc sinh kia đều bị báo ứng, đều bị báo ứng." Trình Tiểu Tùng khóc đến thở không ra hơi.
Trịnh Tuyền Thủy cho hắn một cái khăn tay, hắn cũng không cầm, dùng ống tay áo của mình hung hăng lau hai cái.
Sau đó đi về phía trước vài bước, quỳ xuống trước mặt Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông dập đầu vài cái.
"Cám ơn đại nhân, cám ơn phu nhân, cám ơn, cám ơn các ngài."
Hắn dập đầu chân thành thật ý, trên trán rất nhanh đã đỏ lên một mảnh, phối hợp với đôi mắt đỏ hồng của hắn, cứ như vậy nhìn qua còn có vài phần thảm thiết.
Thiệu Văn vội vàng đỡ người dậy, thân thể Trình Tiểu Tùng không tốt, sau khi đứng lên còn lảo đảo một chút, nhưng khóe miệng lại nhịn không được nở nụ cười.
Sau một khắc, lại nghe Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Ngươi biết chuyện Trình gia, vậy có phải ngươi là Trình Tiểu Tùng không?”
Trình Tiểu Tùng ngẩn người, vừa rồi hắn dập đầu cảm tạ, chẳng lẽ còn không rõ. Nhưng hắn vẫn gật đầu thật mạnh: "Tiểu nhân, tiểu nhân là Trình Tiểu Tùng. Vương Tùng chỉ là cái tên tiểu nhân tùy tiện đặt ra, tiểu nhân sợ mình bại lộ, liên lụy đến người nhà."
“Làm thế nào để chứng minh điều đó?"
Trình Tiểu Tùng chớp chớp mắt "A?"
Làm thế nào để chứng minh? Trên người hắn không có hộ tịch không có lộ dẫn, chứng minh không được ah.