Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1452 - Chương 1452. Tra Chi Tiết Nội Tình Của Cố Vân Đông

Chương 1452. Tra chi tiết nội tình của Cố Vân Đông Chương 1452. Tra chi tiết nội tình của Cố Vân Đông

Chương 1452: Tra chi tiết nội tình của Cố Vân Đông

Tào phu tử có chút sững sờ gật đầu, mắt thấy Cố Vân Đông nói xong, đã chuẩn bị đi.

Hắn đột nhiên phản ứng lại mục đích mình chờ ở chỗ này, vội vàng đuổi theo.

"Cố phu tử, chờ một chút, ta còn chưa nói xong." Lúc này hắn ngược lại không cho Cố Vân Đông cơ hội cắt đứt, một hơi nói xong: "Làm sao ngài có thể đánh học sinh? Tiết học tiếp theo là giờ của ta, đến lúc đó đám người Phạm Ỷ Lâm khẳng định đuổi theo ta. Hơn nữa trong nhà bọn họ đều rất khó chọc, ngài không sợ bọn họ trở về cáo trạng, cha mẹ bọn họ tìm huyện học chúng ta gây phiền toái sao?”

Cố Vân Đông sâu kín thở dài một hơi, đáng tiếc ah, vẫn là chạy không đủ nhanh.

Cô nhìn bộ dạng căm phẫn của Tào phu tử, thấp giọng nói: "Không cần sợ, nếu bọn họ tìm ngươi, ngươi cứ nói như vậy..."

Tào phu tử nghe xong, lông mày nhịn không được nhíu lại: "Nói như vậy sẽ không thành vấn đề?"

“Đương nhiên không thành vấn đề, hôm nào đó nếu cha mẹ bọn hắn tìm tới cửa, ngươi trực tiếp sai người tới tìm ta là được." Cố Vân Đông nói xong khoát khoát tay: "Được rồi, thời gian không sớm, ta trở về trước, Tào phu tử, ngươi nên đi dạy đi.”

Tào phu tử vừa nhìn canh giờ, thầm mắng một tiếng, quay đầu đi lấy sách.

Lúc đi ra, đã không thấy Cố Vân Đông và Liễu Diệp đâu.

Hắn chỉ có thể thở dài một hơi, lắc đầu đi giảng đường.

Mọi người bên giảng đường còn đang vây quanh bức họa bút than kia nghiên cứu, Phạm Ỷ Lâm cầm giấy tiến đến khuôn mặt Vinh Minh Học, càng nhìn càng giống, hắn nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Vẽ thế nào vậy? Qúa giống nhau rồi.”

Hắn có chút yêu thích không buông tay, cũng không muốn trả lại bức tranh này.

Phía sau lại đột nhiên có người kéo kéo áo của mình, hắn nhíu mày, quay đầu lại: "Làm cái gì?”

Người nọ kéo hắn ra khỏi đám người, thấp giọng nói: "Phạm huynh, ngươi đã thừa nhận sau này nàng ta làm phu tử chúng ta?”

Sắc mặt Phạm Ỷ Lâm trở nên vi diệu, hắn không muốn thừa nhận, nhưng mà: "Nét bút than này của nàng ta, quả thật không bình thường.”

“Nhưng nàng lại dám động thủ với chúng ta, nàng vẽ tốt là một chuyện, đánh chúng ta chính là một chuyện khác. Chúng ta ở huyện Tĩnh Bình nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ có người dám đánh chúng ta. Hơn nữa còn đánh trước mặt đám nông thôn Triệu Cảnh kia, trước kia chúng ta ở trước mặt bọn họ vẫn luôn cao nhân nhất đẳng, lúc này đây mặt mũi đều mất hết.”

Phạm Ỷ Lâm vừa nghe lời này, liền nghĩ đến bộ dạng lúc trước nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Kỳ thật sau khi hắn trở lại giảng đường, đau đớn trên người không còn rõ ràng như vậy, có thể thấy được vị Cố phu tử kia xuống tay biết nặng nhẹ, chính có lúc ấy đau mà thôi.

Nhưng chuyện bị thương nhỏ, mặt mũi lớn ah.

Hiện giờ hắn cũng không tiện ngước mắt đối mặt với đám người Triệu Cảnh kia, từ khi nhập học đến nay, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy. Ngay cả lúc trước Lưu huấn đạo ở đây, cũng không dám trêu chọc bọn họ.

Vị phu tử mới tới này, chẳng những là nữ tử, lá gan cũng không nhỏ.

"Vậy ngươi muốn làm gì?" Phạm Ỷ Lâm hỏi: "Bây giờ nàng là phu tử của huyện học, bất kính với phu tử, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”

“Chỉ cần không ở huyện học, không phải chúng ta động thủ là được rồi sao?” Người nọ sắc mặt âm trầm: "Nhưng trước đó, trước tiên phải điều tra rõ ràng thân phận của nàng, nàng dám không kiêng nể gì như vậy, khẳng định sau lưng có người làm chỗ dựa. Chỉ cần xem người sau lưng kia là ai, huyện Tĩnh Bình này, còn không có mấy người là chúng ta không thể trêu vào.”

Phạm Ỷ Lâm đồng ý, lập tức như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: "Chờ đã, Thái Việt có thể quen biết..."

Phạm Ỷ Lâm nói xong thì đi tìm Thái Việt, lúc này Thái Việt cũng đang ở phía sau đám người xem bức tranh kia.

Phạm Ỷ Lâm một phen túm người ra, Thái Việt vừa thấy biểu tình kia của hắn thì âm thầm kêu lên một tiếng nguy rồi.

Hắn muốn chạy trốn, Phạm Ỷ Lâm lại túm cổ áo hắn kéo hắn trở về.

"Ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải quen biết vị phu tử mới kia hay không?"

Thái Việt không tiện nói dối, chỉ có thể ấp úng chuyển đề tài khác: "Huynh nói bức tranh kia thế nào sao? Ta nghĩ rằng rất tốt, tiết học hôm nay huynh nghe được bao nhiêu? Vậy..."

"Đừng chuyển đề tài với ta, thành thành thật thật mà nói, rốt cuộc nàng ấy là ai? Có bối cảnh gì?”

Thái Việt lập tức chỉ vào phía trước nói: "Tào phu tử tới rồi, nhanh, mau trở về vị trí.”

Phạm Ỷ Lâm ngẩng đầu lên, quả thật nhìn thấy Tào phu tử đi vào giảng đường.

Hắn sửng sốt một lúc, Thái Việt đã trở về chỗ ngồi của mình.

Những người khác nghe được động tĩnh, cũng nhao nhao ngồi xuống.

Tào phu tử nhìn lướt qua một vòng: "Đều an tĩnh, hiện tại bắt đầu giảng bài."

“Phu tử, chúng ta lên lớp học thì bị vị phu tử mới tới kia đánh." Ai đó đã lên tiếng.

Tào phu tử nghĩ thầm quả nhiên đã tới, hắn duy trì biểu tình bình tĩnh, khẽ nói: "Thoạt nhìn tất cả mọi người không có gì đáng ngại, vậy ta cũng yên tâm."

Mọi người: "..."

"Phu tử thờ ơ như vậy, không sợ chúng ta truyền bá chuyện này ra ngoài, thanh danh huyện học bị hủy, người nhà chúng ta bất mãn tìm tới cửa sao?"

Sắc mặt Tào phu tử khẽ biến, cũng may hắn còn có thể ổn định được.

Nghĩ đến Cố Vân Đông dạy mình nói những lời kia, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười mở miệng: "Trước đối với phu tử bất kính, sau lại có mấy người vây quanh một nữ phu tử, truyền ra ngoài, quả thật đối với thanh danh huyện học không tốt. Dù sao, nhiều thiếu niên trẻ tuổi cường tráng như vậy, hợp tác lại còn đánh không lại một nữ tử, người ta sẽ cho rằng học sinh huyện ta đều là hạng người cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, tương lai tham gia thi khoa cử, chỉ sợ ở trong phòng thi chưa đầy một ngày sẽ bị khiêng ra ngoài.”

Dứt lời, hắn không để ý đến học sinh phía dưới sắc mặt biến ảo khó lường, thở dài một hơi nói: "Nhưng trải qua chuyện hôm nay, cũng xác thực làm cho ta thấy được huyện học không đủ. Chờ giáo dụ đại nhân trở lại, ta sẽ tìm đại nhân nói lại tình huống này, quay đầu có nên chiêu võ học phu tử cho huyện học không, cũng để bồi dưỡng chư vị trở thành tài tử văn võ song toàn. Tạo danh tiếng tốt cho quận của chúng ta.”

Càng nói, Tào phu tử lại càng cảm thấy đây là một ý hay.

Vừa rồi hắn nhìn thấy Cố Vân Đông một tay đánh gục một người, quả thực cảm thấy đây đúng là một chủ ý hay.

Hắn từng tham gia khảo thí khoa học, biết thi cử càng ngày càng khó, không chỉ tinh thần, ngay cả tố chất thân thể cũng phải đặc biệt mạnh mẽ mới được.

Xem ra việc này, sau này hắn phải tìm giáo dụ đại nhân thương lượng.

Trước kia là do huyện học không có bạc, từ khi Thiệu đại nhân định ra quy củ như vậy, Lưu huấn đạo lại bị đuổi đi, bạc của huyện học vẫn đủ dùng, lại mời một phu tử võ học tới đây, tuyệt đối không thành vấn đề.

Học tử phía dưới còn không biết Tào phu tử có ý nghĩ đáng sợ như vậy, lúc này bọn họ bị lời nói của Tào phu tử làm cho sợ ngây người.

Ngay sau đó sắc mặt đỏ bừng, bọn họ ai nấy đều là đồng sinh, người có thể vào huyện học, vốn là tâm cao khí ngạo, nếu không cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy đối với nữ phu tử.

Cho nên lời Tào phu tử nói, đánh vào chính giữa lòng bọn họ.

Nghĩ đến mình nhiều người như vậy, ngay cả một nữ tử thoạt nhìn yếu đuối cũng đánh không lại, vậy thật sự là không có mặt mũi gặp người.

Nếu lại đi tìm cha mẹ, làm lớn chuyện này, vậy càng là một chuyện cười lớn.

Bình Luận (0)
Comment