Chương 1459: Họ chào đón Cố Vân Đông
Phạm mẫu kỳ quái nhìn nhi tử mình một cái, sau đó có chút qua loa gật đầu, vòng qua hắn đi nghênh đón Cố Vân Đông.
"Ngài chính là Thiệu phu nhân đúng không? Phu nhân đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, nào, mời vào bên trong.”
Phạm Ỷ Lâm ????
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ hắn không phải lo lắng hắn bị người bắt cóc cho nên mới ra ngoài thân thiết nghênh đón mình sao?
Còn nữa, mẹ hắn thế nhưng lại quen biết... Cố phu tử? Còn gọi nàng là Thiệu phu nhân?
Phạm Ỷ Lâm vẻ mặt ngây ra quay đầu, cùng ba người Vinh Minh Học cũng ngây ngươi bị mẹ mình lần lượt vòng qua, hai mặt nhìn nhau.
Mấy người Phạm mẫu Vinh mẫu đã thân thiết lôi kéo Cố Vân Đông nói chuyện: "Trước đó nghe nói Thiệu phu nhân đến huyện Tĩnh Bình này đã muốn đưa thiệp mời ngài đến nhà làm khách. Nhưng chúng ta cũng biết, phu nhân vừa mới tới, khẳng định bận rộn, không thể quấy rầy nhiều hơn nữa. Đêm qua ta nghĩ cũng đã qua một đoạn thời gian, lúc này mới thử đưa thiếp mời cho phu nhân, phu nhân có thể đến, chúng ta không biết cao hứng bao nhiêu.”
Kỳ thật lúc Cố Vân Đông vừa tới huyện thành, những phu nhân này cũng đã đưa qua thiếp mời cho cô, cũng muốn đi bái phỏng cô.
Nhưng Cố Vân Đông khi đó quả thật bận đến sứt đầu mẻ trán, nên đã từ chối.
Những người này lúc ấy còn nghĩ vị huyện lệnh phu nhân này thật lớn mặt, về sau nghe nói cô hiệp trợ Thiệu đại nhân bắt Trang Đại Phúc, huyện nha tu sửa cũng là do cô phụ trách, thậm chí còn muốn mở xưởng. Không nói cô, ngay cả hạ nhân trong Thiệu phủ cũng bận rộn xoay quanh.
Lúc này các nàng mới tin tưởng, phu nhân này thật sự không rảnh.
Ngày hôm qua sau khi đưa thiệp mời, kỳ thật cũng không ôm hy vọng gì, ai biết Cố Vân Đông thật sự đáp ứng.
Cố Vân Đông mỉm cười gất đầu với đám người Phạm mẫu: "Xin lỗi, trên đường gặp phải chút chuyện nên đến trễ, để cho các ngươi chờ lâu."
“Chẳng bao lâu, chúng ta cũng vừa đến. Bên ngoài nóng, Thiệu phu nhân ngồi bên trong đi.”
Trong lúc nói chuyện, Cố Vân Đông đã bị vây quanh đi về phía cửa viện.
Đám người Phạm Ỷ Lâm lần thứ hai bị bỏ qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người đi vào cửa nhà mình.
"Cố phu tử, rốt cuộc là người nào?" Dứt lời, Phạm Ỷ Lâm đột nhiên nhìn thấy Thái Việt đi theo phía sau Cố Vân Đông, lắc lư định vào cửa, con ngươi càng lên.
Hắn mạnh mẽ xông lên, không nói hai lời từ phía sau ôm cổ hắn kéo tới.
Thái Việt duỗi tay, cũng không phát ra tiếng động, bóng dáng Cố Vân Đông đã không thấy đâu.
Thiệu Toàn ngược lại thấy được, nhưng những người này đều là bạn cùng lớp của Thái Việt, hắn cũng không để ý.
Thái Việt bị đám người Phạm Ỷ Lâm kéo đến góc, đáng thương bất lực run rẩy bị mấy người vây quanh góc tường, cười gượng hai tiếng.
Phạm Ỷ Lâm nheo mắt lại: "Nói xem, đệ và Cố phu tử có quan hệ gì?”
Thái Việt nuốt nước miếng: "Cái kia, các huynh biết, ta đi theo biểu thúc biểu thẩm ta đến Tĩnh Bình huyện chứ?”
Việc này bọn họ biết, Phạm Ỷ Lâm gật gật đầu.
Thái Việt lại nói: "Cố phu tử, chính là biểu thẩm ta.”
Bốn người Phạm Ỷ Lâm: "..." Cái gì?
"Cho nên, cho nên đệ đã sớm biết biểu thẩm đệ muốn đến làm phu tử của chúng ta?"
Thái Việt lắc đầu thật nhanh: "Oan uổng ah, đệ cũng là ngày đó nhìn thấy biểu thẩm xuất hiện ở giảng đường mới biết được nàng đi làm phu tử. Đệ đã nói với các huynh, biểu thúc biểu thẩm đệ rất bận rộn, đệ đi học cả ngày nên cũng không nhất định có thể gặp bọn họ, cho nên việc này đệ thật đúng là chưa từng nghe nói qua. Bằng không sao đệ có thể giấu được các huynh?"
“Nói cũng đúng." Phạm Ỷ Lâm gật đầu.
Thái Việt âm thầm thở ra một hơi, thừa dịp bọn họ không chú ý, chậm rãi di chuyển ra khỏi vòng vây của bọn họ.
Phạm Ỷ Lâm hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Vậy rốt cuộc biểu thẩm của đệ có thân phận gì? Đệ... đệ đi đâu vậy?”
Thái Việt đã đột phá vòng vây của bọn họ, nhanh chóng chạy vào trong Phạm phủ.
Phạm Ỷ Lâm trừng mắt, vội vàng gọi những người khác: "Đuổi theo hắn.”
Mấy người lập tức đuổi theo, nhưng mà lúc chạy đến bên cạnh người gác cổng, hắn lại ngừng lại, có chút không cam lòng hỏi: "Mẹ ta không biết chuyện ta bị người bắt cóc?”
Hắn tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia Phạm phủ, lúc ấy nhiều người vây xem như vậy, hắn còn nhìn thấy tiểu nhị cửa hàng lúc đó chạy ra ngoài báo tin.
Người gác cổng cung kính trả lời: "Bẩm thiếu gia, tiểu nhị báo tin kia quả thật đã tới, tiểu nhân sau khi nghe nói liền đi bẩm báo lão gia. Lão gia mang theo người đi cứu thiếu gia, còn chưa kịp thông báo cho phu nhân. Thiếu gia trên đường tới không gặp được lão gia sao?”
Phạm lão gia vừa nghe nhi tử xảy ra chuyện, căn bản không để ý thê tử đang ở hậu viện cùng phu nhân khác tụ tập, cứu người quan trọng hơn. Huống chi, việc này nói phu nhân cũng không giúp được gì, bất quá là lo lắng vô ích mà thôi.
Phạm Ỷ Lâm nghe vậy bừng tỉnh: "Chúng ta không gặp được cha, chắc khác đường." Cha hắn để cứu mình, có thể chạy về phía con đường nhỏ, nhưng bọn họ bên này có xe ngựa, tự nhiên phải đi đường lớn.
Hắn phân phó người gác cổng kia: "Ngươi sai người đi báo tin cho cha ta, nói chúng ta đều không có việc gì, đã về nhà."
"Dạ, thiếu gia."
Người gác cổng chạy tới gọi người, Vinh Minh Học ngẩn người, nhìn Phạm Ỷ Lâm: "Sao huynh không hỏi hắn ta, hôm nay mẹ huynh mời khách nhân có thân phận gì?”
Phạm Ỷ Lâm vỗ trán: "Ta quên mất, quên đi, đi vào là biết.”
Mấy người còn muốn tìm Thái Việt tính sổ.
Phạm gia hôm nay có yến hội, nói là ngắm hoa, kỳ thật đều là mấy vị phu nhân tiểu thư có quan hệ tương đối tốt họp mặt.
Phạm phu nhân còn không biết tính tình Cố Vân Đông, tất nhiên không dám cho người ta mang theo người trong nhà. Nếu như có người không có mắt nói bậy phạm vào kiêng kị, vậy chẳng phải là còn liên lụy đến mình sao?
Cho nên hôm nay người tới, cũng không nhiều lắm, nhưng yến hội lại rất tinh xảo.
Mấy người Phạm Ỷ Lâm biết người tới đều là người quen, vả lại mấy vị tiểu thư đều ở hậu viện, mà đám người Cố Vân Đông cùng Phạm phu nhân thì ở nhà chính nói chuyện, nên trực tiếp mang theo ba người Vinh Minh Học giết qua.
Cố Vân Đông đang giới thiệu Thái Việt cho mọi người: "Đây là cháu nhà ta, đi theo chúng ta đến huyện Tĩnh Bình. Tuy nói mới chín tuổi, nhưng cũng đã là một đồng sinh. Hiện giờ đang học ở huyện học, lại nói tiếp, còn là bạn cùng trường với công tử nhà phu nhân.”
Trên mặt Phạm phu nhân trong nháy mắt mang theo nụ cười: "Đúng vậy sao? Thái công tử chưa tới mười tuổi đã là đồng sinh, quả thật là thiên tư thông minh. Ỷ Lâm nhà ta năm trước mới thi đậu, rất ngốc. Nếu công tử và Ỷ Lâm nhà ta là bạn cùng lớp, sau này thường xuyên đến chơi. Huyện thành này hắn rất quen thuộc, có chỗ nào muốn đi, cứ để cho hắn dẫn đi."
“Đa tạ phu nhân."
Phạm phu nhân nhìn hắn rất vui mừng, nàng biết Thiệu phu nhân đến từ kinh thành, vị Thái công tử này chắc hẳn cũng ở kinh thành đọc sách, tuổi còn nhỏ trầm ổn như vậy, nhi tử cùng hắn ở chung nhiều tất nhiên có lợi.
Khi đám người Phạm Ỷ Lâm bước vào, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Hắn cảm giác ánh mắt mẹ hắn nhìn Thái Việt đang phát sáng, làm cho lông tơ trên người hắn dựng thẳng lên.
Hắn bước vào ngưỡng cửa nhà chính: "Mẹ.”
Phạm phu nhân ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt mỉm cười đột nhiên rơi xuống, trong nháy mắt trầm xuống, tốc độ biến sắc này làm cho sống lưng Phạm Ỷ Lâm lạnh lẽo.