Chương 1470: Trì Trì: Lão tử, muốn rắm
Thiệu Thanh Viễn còn đang làm việc ở trước huyện nha, xa xa đã nghe được mùi hương, đôi mắt không nhịn được sáng lên.
Đám người Hồng chủ bộ ngồi đối diện hắn đang bàn luận, cũng không kiềm chế được nuốt nước miếng, hít thật sâu một hơi.
Thơm quá đi, phòng bếp bên làm món gì thế? Sao lại thơm như vậy?
Tiếp tục nghị sự, mọi người có vẻ thất thần.
Cũng may chuyện đã sắp bàn xong, Thiệu Thanh Viễn thấy tới thời gian tan làm, cho nên dứt khoát đứng dậy: “Thôi, cứ như vậy trước đi. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”
Mấy người Hồng chủ bộ vội vàng đứng lên, đi theo phía sau Thiệu Thanh Viễn.
Mấy người vừa mới ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy mấy người Doãn bộ đầu trở về nha môn. Thiệu Thanh Viễn chào hỏi bọn họ một tiếng, một đám người chậm rãi đi về phía sau bếp.
Còn chưa đi đến sau bếp, đã nhìn thấy trong sân vây quanh rất nhiều người.
Doãn bộ đầu tiến lên, nhìn thấy trong đó có một bộ khoái trong tay đang cầm một que xiên, cắn một miếng thịt giống như quỷ chết đói đầu thai, vừa ăn vừa hô to gọi nhỏ: “Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy thịt mỡ ăn ngon, đầy dầu và nước, hôm nay được ăn thịt ba chỉ này mới biết, mỹ vị trong đó quả thực khó có thể tưởng tượng được. Ăn quá ngon, nướng cho ta thêm hai xiên, không đúng, năm xiên đi.”
Một bộ khoái khác cũng đang ăn, nói: “Ngươi muốn ăn cái rắm ấy, ngươi ăn năm xiên? Còn chúng ta ăn cái gì?”
“Lão tử buổi tối còn phải làm nhiệm vụ, bây giờ không được ăn no trước sao? Một lát nữa lão đại tới, ta ngay cả rắm cũng không ăn được. ”
“Nói giống như lão tử không đi trực vậy, cút cút cút, đưa cho ta xiên cá nướng. Lão đại thích ăn cái đó, ta phải thừa dịp ăn trước khi hắn tới đây.”
Doãn bộ đầu ở phía sau bọn họ nghe được, mặt đầy hắc tuyến, ước gì có thể đấm mỗi người một cái lăn xuống đất.
Những người khác nhìn thấy một đám người tới, đặc biệt là khuôn mặt tối sầm của Doãn bộ đầu, nhanh chóng che miệng cười, cũng không nhắc nhở hai người kia.
Trì Trì không nhìn thấy cha mình đến, cậu nằm trong lòng Cố Vân Đông, dùng sức muốn lấy que xiên trong tay Cố Vân Đông.
Cậu tuổi còn nhỏ, Cố Vân Đông đương nhiên không dám cho ăn những món nướng nặng mùi kia, nhưng đứa nhóc ngửi thấy mùi thơm, thèm muốn rớt nước miếng, nháo muốn ăn.
Cố Vân Đông xâu một que màn thầu ngọt, cố ý đặt trên vỉ nướng thịt, ‘nướng’ một chút, sau đó cầm cho thằng bé ăn.
Trì Trì tỏ vẻ rất vừa lòng, ăn cũng rất vui vẻ. Thì ra ngửi thấy mùi thơm ngon như vậy, vào miệng cũng ngọt ngào.
Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc nắm lấy tay Cố Vân Đông, cuối cùng cũng cắn một miếng màn thầu mềm xốp, cảm thấy mỹ mãn.
Nghe được hai bộ khoái kia đối thoại, cậu nhóc cũng hưng phấn gia nhập vào: “Lão tử, muốn rắm, lão tử……”
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh, Trì Trì kỳ quái quay đầu: “Lão tử.”
Thiệu Thanh Viễn ôm cậu nhóc lên: “Lão tử ngươi ở chỗ này.”
Hắn nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn hai bộ khoái kia, tầm mắt quét một vòng, cảnh cáo nói: “Ăn thì ăn, không được chửi bậy.”
Trì Trì đang vào thời điểm thích học nói chuyện, cậu nhóc không biết mấy chữ kia có nghĩa là gì, chỉ cảm thấy mới mẻ thì học. Hiện tại bọn họ nói còn không nghiêm trọng, nếu tiếp đó lại không kiêng nể gì, mấy lời thô tục đều lấy ra nói, vậy được sao?
Hai cái bộ khoái vội rụt cổ: “Vâng, đã biết, đại nhân.”
Hù chết mất, lúc nghe thấy Trì Trì nói ra hai từ ‘lão tử’ kia, hai người đều cảm thấy lạnh gáy.
Nhưng mà, chờ hai tên bộ khoái kia quay đầu lại, phát hiện Doãn bộ đầu đứng ở phía sau bọn họ nghe rõ lời bọn họ vừa nói, lại càng hít một hơi khí lạnh.
Hai người phản ứng rất nhanh, không đợi Doãn bộ đầu động thủ, đã vội vàng nhảy sang một bên, một tay cầm toàn bộ thịt nướng đã chín trên vỉ nướng, sau đó bỏ chạy: “Chúng ta đi trực đêm trước đây.”
Doãn bộ đầu nghiến răng: "Coi như các ngươi chạy nhanh. ”
Cũng chính vì buổi tối bọn hắn phải đi trực, cho nên mọi người mới để cho bọn hắn ăn trước, nếu không nhất định sẽ bắt người trở về đánh một trận rồi nói sau.
Hai người kia đi rồi, đám người bà tử Cảnh lại lấy ra que xiên đặt lên giá, vừa quét gia vị vừa chào hỏi đám người Hồng chủ bộ: “Bên này còn rất nhiều, rất nhanh sẽ chín, các ngài ngồi đó trước đi.”
Chỉ có hai lò nướng thịt, cho nên Tiền thị và bà tử Cảnh phải luân phiên nhau canh, ai không có chỗ thì giúp làm việc cái khác.
Cố Vân Đông sẽ không để bọn họ chỉ ăn mà không làm, vừa rồi hai người kia là ngoại lệ, buổi tối bọn họ có việc, chỉ có thể ăn một lát, xem như chiếu cố đặc biệt.
Nhưng đối với đám người Hồng chủ bộ và Doãn bộ đầu mà nói, chính mình nướng thịt còn rất thú vị. Đặc biệt là lúc mùi hương kia bay lên, đặc biệt có cảm giác thỏa mãn
Bốn người Trịnh Tuyền Thủy, Cao Tử, Thái Việt và Trình Tiểu Tùng, mang trà sữa từ trong phòng bếp ra, rót cho mỗi người một ly.
“Đây là cái gì?” Hồng chủ bộ kinh ngạc hỏi, đưa lên mũi ngửi thử, có mùi thơm ngọt.
“Cái này gọi là trà sữa.” Đây là do Trịnh Tuyền Thủy bọn họ tự làm, lúc chiều nghe nói buổi tối ăn thịt nướng, hai người Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đã từng có kinh nghiệm, lập tức ra ngoài tìm mua sữa bò.
Thái Việt từng uống qua trà sữa, nhưng chưa từng làm qua. Trình Tiểu Tùng đang tạm thời ở huyện nha càng chưa từng nghe qua, cảm thấy vô cùng tò mò.
Hồng chủ bộ nhìn trà sữa trong ly, thoáng có chút chần chờ, sau khi uống một ngụm ánh mắt lập tức sáng lên: “Cái này ngon quá.” MAyy dich
“Đúng vậy, để ta nói cho ngài nghe, trà sữa này chỉ có những phu nhân và tiểu thư nhà quyền quý ở kinh thành mới uống được.”
“Thật sao? Quý giá như vậy sao?” Hồng chủ bộ vui mừng, nói xong thì “ùng ục” uống cạn nửa ly.
Trịnh Tuyền Thủy vội ngăn hắn lại: “Ngài đừng uống một hơi quá nhiều, trà sữa này uống nhiều có cảm giác no bụng, đến lúc đó ngay cả nướng thịt ngài cũng ăn không nổi.
Hồng chủ bộ nghe vậy vội vàng dừng lại, bắt đầu chậm rãi nhấm nháp.
Doãn bộ đầu cũng uống một ngụm, so với Hồng chủ bộ, hắn không quá thích loại đồ uống có vị ngọt này. Nếu có rượu thì tốt rồi, đáng tiếc, hiện giờ Thiệu đại nhân không cho phép bọn họ uống rượu, sợ uống rượu sẽ gây hỏng việc, chỉ có thể tiếc nuối ngẫm nghĩ mà thôi.
Bữa thịt nướng này, ăn mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, mọi người mới chậm rãi ôm bụng trở về nghỉ ngơi.
Trì Trì đã sớm ngủ, Thiệu Thanh Viễn ôm cậu nhóc cầm tay Cố Vân Đông về phòng.
Trên người hai người đều ám mùi, vào phòng lau người cho Trì Trì trước, thay đổi một bộ quần áo, sau đó Cố Vân Đông đi tắm rửa.
Nhưng mà chờ cô đi ra, lại phát hiện Thiệu Thanh Viễn không ở trong phòng, gian ngoài ngược lại truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Cố Vân Đông nghiêng tai lắng nghe, giọng nói ngoài cửa có chút quen tai.
Cô rót cho mình một chén trà, vừa uống hai ngụm, Thiệu Thanh Viễn đã tiến vào.
“Nàng tắm xong rồi sao?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Bên ngoài là ai vậy?”
“Là Thiệu Văn, hắn vừa trở về.” Thiệu Thanh Viễn vừa nói vừa cởi áo ngoài ra, khóe mắt vừa lúc liếc đến chiếc hộp cũ trên bàn.
Cố Vân Đông vui vẻ: “Chuyện Thiệu Văn điều tra có kết quả rồi sao?”