Chương 1472: Mộc gia bị sốc
Ngày hôm sau Cố Vân Đông mang theo cái hộp cũ kia đi tiểu viện Đoàn Khiêm ở.
Hiện giờ trên đỉnh đầu cửa viện đã thay đổi một tấm biển, động tác của Đoàn Khiêm này đủ nhanh nha.
Cố Vân Đông lắc đầu, đi vào cửa lớn Đoàn gia.
Đoàn Khiêm vừa nghe cô tới tìm mình, nhanh chóng nghênh đón: "Sao muội lại tới đây? Có việc muốn tìm ta? Vừa vặn, ta vừa định bảo muội đưa ta đi thôn Đại Khê một chuyến xem xưởng của muội được xây dựng như thế nào, ta cũng dễ dàng nói chuyện với quản đốc về thời gian và giá cả. Đúng rồi, còn có một chuyện, ta không quen thuộc lắm với huyện Tĩnh Bình này, muội dẫn ta đi xung quanh nhìn một chút, ta cân nhắc xem nên xây xưởng ở nơi nào.”
Cố Vân Đông nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đổi xưng hô cũng thật nhanh: "Ta vừa mới vào cửa nhà huynh, ngay cả một ngụm trà nước cũng chưa uống. Huynh ngược lại không khách khí, liên tục muốn ta làm việc, mặt mũi còn rất lớn."
Đoàn Khiêm: "..." Quên đi, nghẹn đã thành thói quen.
"Vậy... Hãy vào uống một ly trà trước, rồi chúng ta lên đường?"
Cố Vân Đông đi vào bên trong: "Xuất phát cái gì mà xuất phát? Ta không phải tới tìm huynh, ta tới tìm Mục lão thái thái."
"A?" Đoàn Khiêm nhíu mày, Cố Vân Đông cùng Mục lão thái thái lại không quen biết, tìm bà ấy làm cái gì?
Cố Vân Đông chỉ có thể nói lại chuyện dược liệu một lần, Đoàn Khiêm bừng tỉnh, lại có chút hối hận: "Sớm biết ta đã mua dược liệu này trước."
Cố Vân Đông khẽ cười một tiếng, huynh cho rằng huynh mua trước, ta sẽ không thể lấy từ trong tay huynh? Thật ngây thơ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến hậu viện người Mục gia ở.
Mục lão thái thái là một tiểu lão thái thái vóc dáng thấp bé, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn rất hiền hòa.
Lúc này đang ngồi dưới gốc cây nho trong sân làm đế giày. Bà ấy đã lớn tuổi, tay không linh hoạt cho nên động tác rất chậm. Nhưng nhìn ra được, bà ấy rất thuần thục, cho dù không nhìn đế giày cũng có thể chính xác tìm được mũi tiếp theo.
Nghe được động tĩnh, lão thái thái ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Cố Vân Đông.
Lập tức giống như nghĩ đến cái gì đó, lại khẩn trương đứng lên, tay cầm đế giày cũng siết chặt.
Đoàn Khiêm đi tới trước mặt nàng, giới thiệu với nàng: "Lão thái thái, đây là Thiệu phu nhân, chính là chủ tử của Thích ma ma hôm qua tới tìm người.”
Lão thái thái sửng sốt, trên mặt trong nháy mắt hiện lên vui mừng: "Thì ra là huyện lệnh phu nhân, ta còn tưởng rằng... Phu nhân mau, mau ngồi xuống, ta đi rót trà cho phu nhân.”
Cố Vân Đông nghe lời bà ấy vừa dứt, dừng một chút, lại nhìn khoảng cách trước sau giữa mình và Đoàn Khiêm, trong nháy mắt bừng tỉnh. Lão thái thái hiểu nhầm cô là phu nhân của Đoàn Khiêm, sợ cô tới tìm sao?
Cô vội vàng ngăn cản bà ấy: "Lão thái thái đừng vội, chậm rãi đi, ta tới đây là có việc muốn nói với người.”
Mấy người cùng nhau đi vào nhà chính, những người khác của Mục gia nghe được tiếng động cũng lục tục đi ra.
Cố Vân Đông đặt cái hộp cũ kia ở trên bàn, nói rõ ràng: "Hôm qua tướng công nhà ta sau khi xem qua thì nói với ta, thứ này rất quý trọng, các ngươi lúc trước không biết nên đã tặng cho ta, ta cũng không thể lừa gạt các ngươi. Nhưng phu quân ta chuyên về dược, cho nên cũng thu mua dược liệu, ta nghĩ, các ngươi có thể bán dược liệu này cho ta hay không, ta bỏ ra một ngàn lượng bạc.”
Một ngàn lượng ???
Người Mục gia đều sợ ngây người, dược liệu này lại đáng giá một ngàn lượng? Bọn họ sinh ra đã là người nghèo, thành thật mà nói ngay cả một trăm lượng cũng chưa từng thấy qua, huống chi là một ngàn lượng?
Trước kia cũng có người nói ra dùng hai trăm lượng mua bí kíp dệt nhuộm vải, nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi, bạc cũng chưa từng thấy qua.
Người Mục gia có người động tâm, một ngàn lượng cũng đủ cho cả gia đình bọn họ sống tốt, tuy rằng Đoàn Khiêm đối với bọn họ cũng không tệ, cũng cho bọn họ bạc, nhưng nói cho cùng, bạc này cầm trong tay luôn lo lắng.
Không thấy bọn họ không dám ra đường mua đồ sao? Chỉ sợ bị người ta nhiều lời.
Nhưng dược liệu là của Mục gia bọn họ, một ngàn lượng bọn họ tâm an thoải mái mà lấy.
Nhưng mà cũng có người động tâm tư nhỏ, Thiệu phu nhân nói là một ngàn lượng, ai biết có thể bán được giá cao hơn hay không? Dược liệu này quả thật trân quý, nhưng trong nhà bọn họ còn có hơn nửa gốc cây, nhà mình giữ lại đủ dùng.
Trước mắt một gốc cây này, cầm đi bán tốt sẽ hơn.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía lão thái thái, lão thái thái ngay từ đầu có chút bối rối, bà cũng không ngờ quà đáp lễ mình tiện tay đưa lại lại đáng giá như vậy.
Nhưng đồ đã đưa ra ngoài, còn muốn lấy trở về... Vậy không tốt đúng không?
Bà có chút chần chờ: "Đây là đáp lễ... Thiệu phu nhân hôm qua tặng vài thứ..."
Những người khác của Mục gia nghe được có chút sốt ruột, nhưng lại không tiện lên tiếng.
Cố Vân Đông nhìn thấy rõ ràng biểu tình mọi người, thấy bộ dạng lão thái thái khó xử, không khỏi cười nói: "Lễ này quá mức quý trọng, nếu lão thái thái cảm khó xử, không bằng như vậy, các ngươi giúp ta làm mấy bộ quần áo được không? Ta có một đứa con trai gần một tuổi rưỡi, lớn như vậy, thích quần áo tươi sáng và đẹp mắt. Ta nghe Đoàn Khiêm nói các ngươi tay nghề tốt, vậy phiền các ngươi làm mấy bộ quần áo nhỏ được không?"
“Được chứ." Lão thái thái vội vàng đáp ứng, lập tức quay đầu nhìn về phía Đoàn Khiêm ở một bên, muốn nghe chủ ý của hắn.
Bà biết nhân tình có qua lại, biết nhận đồ phải đáp lễ, nhưng chưa bao giờ giao tiếp với loại người có thân phận như Cố Vân Đông, cũng không biết những chuyện trong buôn bán, chỉ có thể hỏi Đoàn Khiêm.
Đoàn Khiêm rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: "Dược liệu này bán cho Thiệu phu nhân là tốt nhất, nếu Thiệu phu nhân đã thẳng thắn, vậy khẳng định sẽ không hãm hại các ngươi. Với sự hiểu biết của ta đối với vợ chồng bọn họ, một ngàn lượng này, khẳng định công bằng. Nếu các ngươi đi hỏi các cửa hàng thuốc khác, ước tính nhiều nhất cũng chỉ cho các ngươi ra được sáu bảy trăm lượng.”
“Chênh lệch nhiều như vậy?” Lão tam Mục gia kinh ngạc hô ra tiếng.
Đoàn Khiêm gật gật đầu: "Có thể sẽ ít hơn.”
Người Mục gia không nói lời nào nữa, Mục lão thái thái lúc này vỗ tay định ra: "Được, vậy, cứ quyết định như vậy."
Cố Vân Đông lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu: "Vậy dược liệu này ta lấy đi, ngân phiếu này lão thái thái cất đi.”
Lão thái thái nhìn ngân phiếu trên mặt bàn, một hồi lâu không dám sờ.
Hồi lâu, mới run rẩy thu lại.
Những người khác của Mục gia cũng thèm thuồng, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ là có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
Cố Vân Đông lại nói vài câu với lão thái thái, tán gẫu một chút chuyện quần áo vải vóc, sau đó đứng dậy cáo từ.
Đoàn Khiêm đưa cô đi ra, bọn họ vừa đi, những người khác của Mục gia đều tha thiết nhìn lão thái thái.
Lão thái thái lấy ngân phiếu ra, mỗi người ở đây sờ một lần, lão thái thái lại thu lại.
Người Mục gia ngược lại cũng không nói gì, bọn họ quả thật đều có tâm tư nhỏ của mình, nhưng đối với lão thái thái lại hiếu thuận, bạc cho lão thái thái quản rất yên tâm.
Mục gia có quy củ của Mục gia, lão thái thái sẽ chia một ngàn lượng ngân phiếu này ra, sau đó phân cho mỗi nhà một chút, cho chút bạc vụn để bọn họ chi tiêu, còn lại phần lớn bà sẽ cất kỹ.
Chờ sau này khi có nhu cầu lại lấy ra dùng.