Chương 1474: Mao Dũng nhận đơn đặt hàng một lần nữa
Cố Vân Đông liếc xéo Đoàn Khiêm một cái, chỉ vào gian phòng hai giường nhỏ nói: "Loại gian phòng này là cho quản lý quản sự ở. Người có năng lực, đãi ngộ tất nhiên cũng sẽ không giống nhau."
Cũng có một số phòng một giường, loại đó dành cho các cặp vợ chồng sống. Dù sao trong xưởng cũng sẽ thỉnh thoảng tuyển được hai vợ chồng làm việc chăm chỉ nhanh nhẹn, loại nhân viên này cũng cần không gian riêng biệt, chẳng qua phòng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Người đến xưởng làm việc có rất nhiều, loại phòng khác nhau là để thuận tiện quản lý mà thôi.
Đoàn Khiêm nghe cô nói chi tiết, cũng trở nên như có điều suy nghĩ.
Ừm, tương lai xưởng của hắn cũng có thể quy hoạch như vậy.
Nhìn thấy điều này, Đoàn Khiêm ngược lại có chút khẩn cấp, quay đầu nhìn thấy Mao Dũng vừa vặn ở đây, vội vàng kéo người sang một bên nói chuyện.
"Công việc bên ngươi làm xong, tạm thời không còn công việc gì khác chứ?"
Mao Dũng ngẩn người, lắc đầu: "Không còn." Kỳ thật từ sau khi hắn tiếp nhận việc của Cố chủ nhân, thật đúng là có người đặt trước bọn họ làm việc, hơn nữa còn có hai nhà.
Mao Dũng cùng những công nhân kia sau khi biết được tin tức này cao hứng không chịu nổi, nhưng không nghĩ tới vừa qua một ngày, hai nhà kia đều đổi ý.
Hắn tìm người hỏi thăm, mới phát hiện người động tay động chân là Lâu gia đại hộ huyện thành.
Người tìm Mao Dũng làm việc đều là việc nhỏ, dù sao bọn họ tuy rằng tu sửa huyện nha, nhưng bên trong như thế nào cũng không ai có thể đi vào xem, khách hàng lớn sẽ không tìm bọn họ, cho dù muốn tìm, cũng sẽ chờ bọn họ xây dựng xưởng này xong xem thành quả mới được.
Chủ nhân của những việc nhỏ không có nhiều quyền thế, tất nhiên không dám đắc tội Lâu gia, chỉ có thể nói xin lỗi Mao Dũng.
Mao Dũng cùng nhóm công nhân bởi vì chuyện này mà buồn một buổi trưa. Cũng may bọn họ rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình tốt, hiện tại không có người đặt trước không sợ, chờ xưởng làm xong, sẽ luôn có.
Nhưng Đoàn Khiêm nghe được bọn họ không có việc làm, ngược lại cao hứng hẳn lên: "Được rồi, ngươi bên này xây xong, ta cũng cần phải xây dựng một xưởng, đại khái cũng giống như xưởng của Cố chủ nhân. Ta quay trở về tìm địa chỉ, chọn ngày tốt, ngươi nắm bắt thời gian giúp ta xây dựng.”
Mao Dũng ngây người, tuy rằng Đoàn thiếu gia đã từng nói qua, hắn có thể muốn tìm mình xây xưởng. Nhưng đó không phải chỉ là nói đùa sao? Hắn hỏi thăm qua, nhà Đoàn thiếu gia không ở bên này, hắn đến huyện Tĩnh Bình chỉ vì tìm người mà thôi, tìm được sẽ trở về, sao thật đúng là tính xây dựng xưởng ở bên này?
"Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì à? "Đoàn Khiêm thấy hắn không nói lời nào, giơ tay lên lắc lắc trước mặt hắn.
Mao Dũng vội vàng lắc đầu, trên mặt hiện lên vui mừng: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, ta chỉ là quá cao hứng." Nhưng mà nói đến một nửa, hắn lại nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Đoàn chủ nhân nói thật sao? Ngài không đổi ý chứ?"
Đoàn Khiêm mất hứng: "Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi nghĩ ta là ai?"
“Đoàn chủ nhân đừng tức giận." Hắn chỉ có thể kể lại chuyện lúc trước gặp phải cho Đoàn Khiêm.
Đoàn Khiêm còn chưa kịp phản ứng, Cố Vân Đông một bên vẫn không lên tiếng ngược lại cười lạnh một tiếng: "Lâu gia này thật đúng là gấp gáp? Ngay cả đơn hàng nhỏ cũng ngăn cản." Xem ra đúng là muốn độc quyền ở huyện Tĩnh Bình này.
Quả nhiên, tính toán lúc trước của vợ chồng bọn họ là đúng, nên nâng đỡ thợ thủ công khác, miễn cho Lâu gia quá coi mình là trung tâm.
Đoàn Khiêm nhìn bộ dạng nghiến răng của cô, đối với Lâu gia trong miệng cô không hiểu sao có chút đồng tình.
Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với Mao Dũng: "Nếu ngươi cảm thấy lo lắng, chúng ta có thể ký khế ước thư, có huyện lệnh phu nhân bảo lãnh, ta khẳng định sẽ không tìm người khác.”
Trên mặt Mao Dũng hiện lên vẻ vui mừng, kỳ thật, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy.
Trước kia hắn không có khái niệm ký khế ước gì, nhưng bởi vì có tiền lệ ở chỗ Cố Vân Đông, trong đầu mới có ý niệm 'Thì ra còn có loại phương thức bảo hộ song phương không bị lừa'.
Về sau lại trải qua chuyện hai chủ nhà đổi ý kia, làm cho hắn gặp phải loại chuyện này cũng không khỏi đề phòng nhiều hơn. Nói cho cùng, hắn hiện giờ không chỉ có một mình mình, phía sau còn có nhiều người nguyện ý đi theo hắn tín nhiệm hắn, cùng một sai lầm phạm phải phạm quá nhiều lần, ngay cả chính hắn cũng khinh thường mình.
Cho nên Mao Dũng rất vui vẻ ký khế ước, đối với việc hai bên đều có ước thúc, cũng có vẻ càng thêm chính quy một chút.
Lúc này hắn mới chân chính cao hứng lên, vội vàng nói: "Không thành vấn đề, Đoàn chủ nhân yên tâm, chờ Cố chủ nhân bên này xây xong, ta sẽ dẫn người đi qua."
Đoàn Khiêm gật đầu: "Được, tìm bút giấy mực, trước viết một khế thư đi."
“Nhà ta có, nhà ta có." Tạ thôn trưởng phía sau vội vàng mở miệng, hắn kỳ thật đã tới được một lát, tất nhiên nghe được chuyện Đoàn Khiêm cũng muốn xây xưởng.
Đoàn người chuyển hướng đến nhà Tạ thôn trưởng, lúc Đoàn Khiêm đang viết, Tạ thôn trưởng ở một bên nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông.
"Thiệu phu nhân, xưởng của công tử này có phải cũng được xây ở phụ cận này không?"
Cố Vân Đông buồn cười: "Tạ thôn trưởng, ông không thể quá tham lam. Thôn trưởng có một xưởng như ta còn chưa đủ, còn muốn lại một cái nữa? Còn để cho các thôn khác sống không?”
Tạ thôn trưởng cười hắc hắc, cũng đúng, nếu thôn Đại Khê xây dựng hai xưởng lớn như vậy, vậy các thôn khác đều sẽ lột xác hắn.
"Xưởng của Đoàn công tử kia cách xa sao?"
Cố Vân Đông lắc đầu: "Cái này ta không biết.”
Tạ thôn trưởng không hỏi nhiều, đây là chuyện riêng của người ta, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện nói nhiều với mình? Nhưng mặc kệ ở nơi nào, hắn bên này đã có xưởng định ra, cho dù thôn bọn họ chỉ có vài người có thể có cơ hội làm việc, đối với bọn họ mà nói cũng đã là phúc lợi rất lớn.
Bên kia Đoàn Khiêm viết xong khế thư, cho Mao Dũng xem. Mao Dũng trong khoảng thời gian này đã rất cố gắng nhận chữ, nhưng muốn hoàn toàn hiểu được khế thư của Đoàn Khiêm, đối với hắn vẫn có chút gian nan.
Vẫn là Cố Vân Đông tiếp nhận xem xong, sau đó lại thêm hai mục, song phương lúc này mới ấn dấu tay.
Xem xong xưởng, cũng hiểu rõ quá trình, bên này không có chuyện gì, Cố Vân Đông tính toán trở về.
Chỉ là vừa mới đi đến trong viện đã thấy Tạ Chi cùng Vệ thị vội vàng tiến vào, phía sau các nàng còn có một nam tử thật cao lớn, cúi đầu không lên tiếng, giống như không có cảm giác tồn tại gì.
Người này ngược lại có chút tương tự với Vệ thị, về sau nghe Vệ thị giới thiệu, mới biết đây là vị huynh đệ Vệ thị đi theo ra núi kia, so với Vệ thị nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng cùng Tạ Chi không sai biệt lắm.
Vệ thị nói: "Trong núi không yên ổn, đệ đệ ta đã mười tám tuổi nên muốn mang hắn ra ngoài tìm việc làm, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện cưới vợ.”
Bà không nói là, vốn trong nhà bọn họ coi trọng Mục A Thu.
Dù sao hai nhà đều ở trong núi sâu, khoảng cách cũng gần, hơn nữa Vệ Lôi cùng Mục A Thu bằng tuổi nhau, không phải là vừa vặn sao?
Ai biết Mục A Thu cứ như vậy trở thành thiếp thị của Đoàn công tử, con dâu Vệ gia định ra cứ như vậy bay mất, cha mẹ Vệ gia còn tức giận đấm Vệ thị vài cái. Bà sớm không đến muộn không tới, sao hết lần này tới lần khác ở thời điểm mấu chốt này lại mang Đoàn Khiêm đến?
Bản thân Vệ thị cũng ngơ ngác, nhưng việc này ai có thể đoán được chứ?