Chương 1508: Trì Trì bị dọa sợ?
Bị dọa sợ??
Cố Vân Đông bất ngờ đứng lên: "Ngươi nói lại lần nữa, dọa đến ai cơ?"
“Tiểu công tử nhà Thiệu đại nhân."
Mục A Thu thấy sắc mặt Cố Vân Đông khó coi, vội vàng nói theo: "Phu nhân đừng nóng vội, bên cạnh tiểu công tử còn có hạ nhân hầu hạ, Thiệu đại nhân cũng ở đó, sẽ không có việc gì đâu, chúng ta giờ vẫn nên trở về trước xem tình huống rồi nói sau.”
Cố Vân Đông trầm mặt gật đầu, mang theo người trực tiếp đi tới cửa.
Đi vài bước thì dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai tỷ muội La Tương: "Con trai ta nếu có sơ suất gì, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Dứt lời, không để ý sắc mặt trắng bệch của hai tỷ muội nữa, mà vội vàng rời đi.
Cô vừa đi, Phạm phu nhân, Vinh phu nhân cùng một đám người cũng cáo từ theo.
Ngay cả những người giao hảo với Lâu phu nhân, ai nấy cũng vội vàng hoảng hốt rời đi.
Các nàng phải nhanh chóng về nhà nói với lão gia nhà mình một tiếng, không nên đối nghịch với huyện lệnh mới tới, vị quận chúa này vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Lúc mấy người Phạm phu nhân đi ra, đã không thấy xe ngựa cố Vân Đông đâu.
“Chúng ta có cần đi huyện nha xem một chút không?” Vinh phu nhân đứng ở phía sau nàng thấp giọng hỏi.
Phạm phu nhân lắc đầu: "Không đi, Dư đại nhân kia vừa mới đi huyện nha náo loạn một hồi, tiểu công tử lại bị kinh hãi, chắc huyện nha lúc này rất loạn, chúng ta đi qua lại thêm loạn. Cho người canh giữ bên ngoài huyện nha, có tin tức gì kịp thời thông báo cho chúng ta là được.”
Mấy người khác gật gật đầu, vội vàng về nhà. Lần này yến hội của Lâu gia thật sự quá thất bại.
Cố Vân Đông rất nhanh đã trở lại huyện nha, vừa xuống xe ngựa thì vội vàng đi về phía hậu viện.
Còn chưa đi tới hậu viện, đã nghe được tiếng cười khanh khách thanh thúy của nhi tử cách đó không xa truyền đến.
Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức bật cười: "Ta sớm nên biết, nếu Trì Trì thật sự có việc, huyện nha sẽ có người đi Lâu gia báo tin cho ta." Làm sao còn đến phiên nha hoàn La Tương?
Mục A Thu đi theo phía sau cô nghe vậy cũng cười nói: "Phu nhân là quan tâm tắc loạn. Tiểu công tử bình an vô sự, vậy ta trở về trước, hôm nay, đa tạ phu nhân chiếu cố."
Cố Vân Đông khoát tay áo: "Ngươi quá khách khí rồi, nhưng yến hội này cũng có chút nhàm chán. Lần sau ta tự mình tổ chức, đến lúc đó ngươi đến, ta sẽ đưa ngươi đi trao đổi cùng các phu nhân khác nhiều hơn."
Ánh mắt Mục A Thu sáng lên: "Được, cám ơn phu nhân.”
Cố Vân Đông lúc này mới đi về phía tiếng cười.
Rẽ một vòng, xa xa đã nhìn thấy hai thân ảnh trong đình của hậu viện.
Thiệu Thanh Viễn lúc này đang ôm nhi tử chơi đùa, tiểu tử kia lá gan rất lớn, muốn trèo lên bàn đá, sau đó từ trên cao nhảy xuống, bộ dạng to gan lớn mật kia, làm sao giống như là bị dọa sợ?
Cánh tay và bắp chân nhỏ nhắn của thằng nhóc đương nhiên không có cách nào nhảy xuống, Thiệu Thanh Viễn ở một bên ôm thân thể nhỏ bé cho nó chậm rãi đi xuống.
Thằng nhóc lại còn cảm thấy mình rất tuyệt vời nói: "Phụ thân, con biết bay." Sau đó rất cảm khái thở dài một hơi: "Lợi hại chết đi được.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, vội vàng tiến lên.
Tiểu tử kia nhìn thấy cô, hưng phấn vô cùng: "Mẹ, mau nhìn con, lợi hại chết đi được."
Cố Vân Đông ổn định thân thể nhỏ nhắn lung lay của thằng nhóc, ngồi đối diện Thiệu Thanh Viễn: "Con không sợ té ngã à."
Trì Trì vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Không sợ.”
Thiệu Thanh Viễn cười ha ha một tiếng, nhìn về phía Cố Vân Đông hỏi: "Sao giờ này mà nàng đã trở về rồi? Bữa trưa không ăn sao? Lâu gia đãi khách như vậy à?”
“Thiếp nghe nói Trì Trì bị dọa sợ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bị dọa sợ?
Lời này nói ra khiến cho Thiệu Thanh Viễn cũng phải sửng sốt một chút, phản ứng một lát mới bật cười nói: "Không phải Trì Trì bị dọa sợ, là nó dọa người khác mới đúng."
"Hả?" Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn đứa con trai không an phận trong ngực nhất định phải nhảy tới nhảy lui: "Có ý gì?”
Thích ma ma đứng ở ngoài đình nhịn không được che miệng cười nói: "Phủ Lạc Châu bên kia có một vị Dư đại nhân, nói là thông phán phủ Lạc Châu, có công vụ muốn tìm đại nhân, tìm thì tìm đi, nhất định phải mang theo hai nữ tử tới. Còn lấy danh nghĩa mình là quan ở trên nên quan tâm cấp dưới nên đã nạp thiếp cho đại nhân, nhưng đại nhân nào có để ý tới bọn họ, trực tiếp ném người ra ngoài.”
Cố Vân Đông nghe vậy liếc Thiệu Thanh Viễn một cái, hắn vẻ mặt vô tội, đây thật sự là do có một số người tâm tư bất chính tự chủ trương.
Thích ma ma hừ nhẹ nói: "Dư đại nhân lố bịch, nữ tử hắn ta mang đến cũng không biết xấu hổ. Thấy đại nhân không chịu nhận mình thì quấn quýt lấy nhau mà khóc lóc nhất định phải lưu lại, khóc đến mức thê thảm đáng thương, tựa như đại nhân không lưu lại nàng ta sẽ chết vậy. Vừa vặn, tiểu thiếu gia nghe được tiếng ồn ào ở tiền đường muốn tới xem một chút, vừa tới đã run rẩy, nói nữ tử kia thật xấu.”
Dư đại nhân kia lựa chọn nữ tử tất nhiên là bộ dạng đẹp, cho dù khóc cũng là khóc đến lê hoa đái vũ, nhu nhu nhược nhược, còn không quên câu dẫn đại nhân. Ai biết Trì Trì nói một câu, trong nháy mắt đã khiến tiếng khóc của nàng ta nghẹn trở về.
Nữ tử nhất thời ủy khuất không chịu nổi, nhìn Thiệu Thanh Viễn khóc càng đáng thương.
Trì Trì nhào tới ôm lấy đùi Thiệu Thanh Viễn kêu lên: "Phụ thân, nàng ta thật xấu, mắt đau, Trì Trì đau.”
Thiệu Thanh Viễn vội vàng ôm nhi tử lên, còn làm bộ kiểm tra một phen, nghiêm túc kết luận: "Đúng là bị cay mắt rồi, cha dẫn con đi rửa sạch. Là cha không tốt, lần sau cha nhất định không cho người xấu xí như vậy vào cửa làm ô uế mắt con, không đau không đau."
Trì Trì dùng sức gật đầu: "Bẩn rồi, không sạch sẽ nữa.”
Thiệu Thanh Viễn thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình của mình mà cười ra tiếng, vội vàng bế Trì Trì rời đi.
Thích ma ma lưu lại nhìn hai nữ tử kia một cái, bỏ lại một câu: "Đều nói ánh mắt tiểu hài tử tinh khiết không biết nói dối nhất, chúng ta nhìn không thấy xấu, hài tử lại có thể nhìn thấy. Ngươi đã dọa đến tiểu thiếu gia nhà ta rồi, thật sự là tác nghiệt.”
Nữ tử kia bị kích thích liên tiếp thiếu chút nữa một hơi không lên, trợn trắng mắt, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Về phần là choáng thật hay là giả ngất xỉu thì không biết, tóm lại là bị Dư đại nhân hổn hển mang đi.
Cố Vân Đông nghe xong những lời này, thật sự nhịn không được mà cười ha ha, cô nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nhi tử: "Con học được những lời này từ đâu, còn không sạch sẽ, con có chỗ nào không sạch sẽ hả?"
Trì trì nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô: "Mẹ?" Nói cái gì mà không sạch sẽ? Rõ ràng nó là một đứa bé đặc biệt trắng trẻo sạch sẽ sạch đấy.
Nhưng thằng nhóc vẫn nâng bàn tay nhỏ bé bụ bẫm đầy thịt lên ngửi ngửi, vừa mới chơi lâu như vậy, trên người ra rất nhiều mồ hôi. Kỳ thật không có mùi gì, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng lấp lánh quay đầu nhìn về phía Thích ma ma: "Thối rồi, thối rồi, tắm rửa."
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: "Nghịch nước thì nghịch nước, còn gọi là tắm rửa?” Cô quay đầu nói với Thích ma ma: "Trước tiên lau qua người cho hắn đã, miễn cho bị cảm lạnh, buổi tối lại tắm rửa.”
Trì Trì bĩu môi bất mãn, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn xin giúp đỡ, đối phương lại dứt khoát lưu loát ôm hắn giao vào tay Thích ma ma.
Trì Trì bi phẫn tuyệt vọng, nằm sấp bất động trên người Thích ma ma.