Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1511 - Chương 1511. Bức Thư Của Thôn Cố Gia

Chương 1511. Bức thư của thôn Cố Gia Chương 1511. Bức thư của thôn Cố Gia

Chương 1511: Bức thư của thôn Cố Gia

Đẹp, tất nhiên là đẹp rồi.

Thiệu Thanh Viễn hai mắt tỏa sáng nhìn cô, mặc dù đã thành thân nhiều năm, nhưng hắn lại cảm thấy Vân Đông càng ngày càng đẹp, cũng càng ngày càng khiến hắn mê mẩn.

Hắn tiến lên nắm lấy tay cô, đột nhiên kéo cô đi tới trước bàn trang điểm: "Ta chải đầu cho nàng.”

Cố Vân Đông giật mình, mím môi cúi đầu nở nụ cười.

Thiệu Thanh Viễn mấy năm gần đây tay nghề lên cao, búi tóc cũng có một phần hương vị khác. Cố Vân Đông nâng tay vuốt, vừa định đợi đến ngày yến hội cũng bảo hắn chải kiểu tóc như vậy cho mình, thân thể lại trở nên nhẹ bẫng, đã bị người phía sau ôm lên.

Cố Vân Đông theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn, chớp chớp mắt: "Làm gì vậy?"

“Đi nghỉ ngơi thôi."

Cố Vân Đông nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này mới vừa đến chạng vạng, cơm chiều còn chưa ăn, nghỉ ngơi cái gì?

Nhưng không đợi cô mở miệng, Thiệu Thanh Viễn đã tháo búi tóc vừa mới búi xuống, tóc xõa tung trên vai, lại làm cho ánh mắt Thiệu Thanh Viễn trở nên càng thêm nóng bỏng.

Cố Vân Đông vừa mặc quần áo, lại bị ném lên giường, hơi thở trong phòng dần dần trở nên mập mờ...

Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm lại, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng gõ cửa của Đồng Thủy Đào.

"Tiểu thư, cô gia, có muốn dùng cơm chiều không ạ?"

Cố Vân Đông tựa vào trong ngực Thiệu Thanh Viễn, ở trong lòng thầm thở dài một hơi, ban ngày tuyên dâm, hình tượng của cô lại một lần nữa sụp đổ.

Chân dưới chăn đá người bên cạnh, Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: "Chàng đi bưng thức ăn vào đi.”

Thiệu Thanh Viễn cười một tiếng, tiến lại gần thấp giọng: "Tuân mệnh, phu nhân.”

Cố Vân Đông lại đá hắn một cước, Thiệu Thanh Viễn lúc này mới đứng dậy, mặc quần áo mở cửa bưng thức ăn vào.

Anh thậm chí còn không cho Cố Vân Đông xuống giường, đặt cái bàn nhỏ lên giường, ngay cả bát đũa cũng bày cho cô.

Cố Vân Đông lười biếng ngồi dựa vào, thấy bộ dáng hắn bận rộn tới đi lui, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

"Có cánh gà kho tàu nàng thích ăn, ta giúp nàng bỏ xương rồi." Thiệu Thanh Viễn ngồi đối diện cô, lau tay, vất vả hầu hạ cô.

Cố Vân Đông cảm thấy mình càng ngày càng lười biếng, nhưng cô quả thật rất hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Cười tủm tỉm nhìn Thiệu Thanh Viễn, cô vừa định trêu chọc vài câu, dư quang nơi khóe mắt lại lướt qua phong thư bên cạnh chân.

À, cô gần như quên hỏi chàng ấy về lá thư.

Cô hơi khom lưng xuống, nhặt phong bì lên: "Lá thư này từ đâu ra?”

Thiệu Thanh Viễn đang bỏ xương, tay dừng một chút, mới nói: "Thôn Cố Gia bên kia tới.”

Cố Vân Đông giật mình, vội vàng mở thư ra.

Thiệu Thanh Viễn đè cô lại: "Ăn cơm trước, ta nói cho nàng nghe là được.” Nói xong nhét cánh gà vào miệng cô.

Cố Vân Đông cắn cánh gà mấy cái, hàm hồ hỏi: "Nhà cũ Cố gia nháo ra cái gì rồi?”

“Có người tìm tới Cố gia, muốn lợi dụng Cố gia tìm phiền toái cho chúng ta. Nhưng ám vệ đã âm thầm nhìn chằm chằm và giải quyết người nọ.”

Từ mấy năm trước khi Cố Vân Đông mang theo Biển Nguyên Trí rời đi, nhà cũ Cố gia trở nên ngày càng loạn, cuộc sống càng ngày càng gian nan.

Cố Đại Hà, Cố Đại Hồ bởi vì tổn thương lẫn nhau, đã trở mặt thành thù, cho dù Cố lão đầu và Triệu thị có lòng muốn hòa giải cũng bất lực.

Hai phòng của hai người ở dưới cùng một mái hiên, cả ngày gà bay chó sủa, nếu chỉ là ở nhà mình gây chuyện cũng thôi đi, lại hết lần này tới lần khác lan đến hàng xóm, thậm chí còn ảnh hưởng đến thanh danh của cả thôn.

Sau khi tộc trưởng thôn Cố gia mới nhậm chức, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của không ít thôn dân, yêu cầu hai phòng bọn họ phân gia.

Nhà này đúng là chia rồi, hai nhà cũng tính toán từ nay về sau chết già không qua lại với nhau.

Nhưng sau khi phân gia lại có một vấn đề, Cố lão đầu và Triệu thị rốt cuộc ở cùng ai?

Hai nhà đều không muốn dưỡng già cho bọn họ, huynh đệ hai người nói, thôn Cố gia bên kia có quy củ, lão nhân bình thường phải ở cùng lão đại.

Cố Đại Giang là con trưởng, tuy rằng bọn hắn không biết người này rốt cuộc có chết hay không, nhưng cho dù hắn chết, không phải còn có Cố Vân Đông, Cố Vân Thư sao? Bọn họ không chết, chẳng những không chết, nghe nói còn sống cuộc sống tốt đẹp như cẩm y ngọc thực nô bộc thành đàn.

Vân Thư thân là trưởng tôn trưởng tử, phụng dưỡng lão nhân là chuyện nên làm. Bọn họ tin tưởng Vân Thư sớm muộn gì cũng sẽ trở về, đến lúc đó nếu biết lão nhân ở nhị phòng tam phòng, không phải Vân Thư sẽ bị người ta chỉ trỏ này kia hay sao?

Loại viện cớ này cũng có thể tìm ra, người của thôn Cố Gia không thể không bội phục da mặt dày của hai huynh đệ này.

Cố lão đầu nghe được tức giận muốn chết, không nghĩ tới ngày thường hắn thương hai người này nhất, kết quả khi già ngay cả người chăm sóc cũng không có.

Tộc trưởng Cố gia đương nhiên không cho phép tình huống như vậy tồn tại, cuối cùng trải qua tộc lão thương lượng, hai nhà mỗi nhà phụng dưỡng nửa năm. Nếu Cố Vân Thư thật sự trở lại, vậy đến lúc đó lại nói sau.

Hai người không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng.

Nhưng chỉ là đáp ứng mà thôi, nói là chiếu cố, ngược lại Cố lão đầu và Triệu thị chiếu cố hai đứa con trai mới đúng.

Sớm biết như thế, Cố lão đầu thà sống một mình nuôi chính mình còn hơn.

Nhưng ông ta thật sự không từ bỏ chuyện hỏi thăm nơi ở của Cố Đại Giang và Cố Tiểu Khê, ông ta tin tưởng, nếu bọn họ còn sống nhất định sẽ chăm sóc cho ông ta, để cho hắn sống tốt.

Nhưng mà ông ta nghĩ rất hay, cứ như vậy mấy năm trôi qua, một chút tin tức của Cố Đại Giang cũng không có.

Cho đến khoảng thời gian trước, có người tìm được thôn Cố gia, nói cho Cố lão đầu, Cố Đại Giang thi đậu tiến sĩ làm quan, hiện giờ đang ở kinh thành, hắn được Cố Đại Giang phái tới đón hai người vào kinh.

Cố lão đầu nghe được thiếu chút nữa choáng váng, con trai lớn của ông ta đã làm quan?

Ông ta tất nhiên không nói hai lời liền thu thập hành lý, chuẩn bị cùng Triệu thị vào kinh.

Nhưng mà ông ta ở nhà chờ một đêm, người đến đón ông ta lại không xuất hiện nữa.

Thiệu Thanh Viễn nói xong, múc cho Cố Vân Đông một chén canh đặt ở trước mặt cô: "Người nọ bị người chúng ta an bài bắt được, đáng tiếc người này là tử sĩ, không đợi chúng ta hỏi ra rốt cuộc là ai phái tới, đã tự sát.”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều có tính tình phòng ngừa chu đáo, nhà cũ Cố gia kia chính là tai họa của bọn họ.

Cố Vân Đông đối với nhà cũ Cố gia một chút hảo cảm cũng không có, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể phát điên mà diệt khẩu hết toàn bộ người Cố gia kia.

Cho nên âm thầm phái người nhìn chằm chằm nhà cũ Cố gia, mấy năm trước Cố Vân Đông cũng không lo lắng, dù sao cha cô còn chưa làm quan, có người tìm tới người Cố gia cũng không uy hiếp được Cố Vân Đông, dù gì cô cũng là người phụ nữ đã có gia đình, những người nhìn cô không vừa mắt muốn đối phó cô chắc chắn biết, dùng những người nhà họ Cố kia cũng không thể làm gì vợ chồng Cố Vân Đông.

Nhưng giờ lại không giống nữa, Cố Đại Giang thi đỗ tiến sĩ, chẳng những làm quan, còn có thể được Hoàng Thượng trọng dụng.

Như thế, trở thành cái đinh trong mắt người khác, bị người ta điều tra tổ tông mười tám đời cũng là bình thường. Huống chi, còn có rối loạn bên đằng ngoại của Bạch Chi Ngôn.

Có thể dùng được đến tử sĩ, thân phận tất nhiên không thấp. Chẳng lẽ cha cô vừa mới làm quan không lâu đã đắc tội trọng thần trong triều?

Đương nhiên, cũng có thể là người muốn đối đầu với bọn họ, Bạch Chi Ngôn, tính toán dùng bước cờ này.

Bình Luận (0)
Comment