Chương 1532: Đây là kính viễn vọng?!
Hai người cũng không hàn huyên, Tạ Trung Lâm biết nếu Thiệu Thanh Viễn không phải có việc gấp, sẽ không chạy suốt đêm để tới đây.
Biện Uy dẫn bọn họ đi thư phòng nói chuyện, vả lại xung quanh đều sắp xếp hộ vệ trông coi.
Thiệu Thanh Viễn đi thẳng vào vấn đề, kể về chuyện Bạch Chi Ngôn ở Tây Nam, hơn nữa người của hắn có thể trà trộn vào đại doanh Tây Nam: “… Cả nhà Dư thông phán ở phủ Lạc Châu bị giết, ta nghi ngờ việc này cũng do Bạch Chi Ngôn làm. Dư gia vừa mới bị giết, bên này đã có người tìm tới doanh trại, ta lo rằng Bạch Chi Ngôn sắp có hành động.”
Tạ Trung Lâm nhíu mày: “Dựa theo cách ngươi nói, nơi cách quân doanh năm dặm không có thứ gì, sao người của ngươi có thể ẩn mình, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của tên binh lính kia, và động tác hắn nhận được tờ giấy?”
Không phải ông không tin Thiệu Thanh Viễn, dù sao ông mang theo mấy chục vạn đại quân, nếu có chỗ không hợp lý, tất nhiên sẽ đưa ra nghi vấn, đây là trách nhiệm đối với tất cả tướng sĩ.
Thiệu Thanh Viễn biết ông muốn hỏi về vấn đề này, vì vậy hắn nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Bạch Thất.
Bạch Thất do dự một lát, không nỡ lấy kính viễn vọng trong tay ra.
Thiệu Thanh Viễn nhận lấy đặt trên bàn trước mặt: “Mấy người Bạch Thất dựa vào cái này để nhìn thấy, đây là kính viễn vọng, dựa trên nguyên lý của kính lúp để tạo ra, ta cũng mới vừa làm ra không lâu, vẫn chưa kịp báo cáo với Hoàng Thượng. Tạ tướng quân có thể nhìn xem, kính viễn vọng này có thể nhìn đến rất xa, giống như người nọ đang ở trước mặt mình, ngay cả động tác nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng.”
Tạ Trung Lâm sửng sốt, nhìn thứ trên bàn được gọi là ‘kính viễn vọng’ kia.
Cái này…… Có thể nhìn rất xa sao? Nhìn bề ngoài, quả thật giống như mới làm.
Hắn và Biện Uy liếc nhìn nhau, sau khi cầm kính viễn vọng cẩn thận quan sát, lúc này mới đưa lên mắt nhìn thử.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Tướng quân, ngược lại.”
Tạ Trung Lâm vội vàng để xuống, trừng mắt nhìn hắn: “Sao không nói sớm, ngươi cố ý.”
Thiệu Thanh Viễn thật sự bị oan, nhưng mà không đợi hắn lên tiếng, Tạ Trung Lâm chợt đứng lên, bước nhanh đến cửa thư phòng, mở cửa phòng ra, cầm kính viễn vọng nhìn về phía vọng lâu trên hòn non bộ ở phía xa.
“Tốt, tốt, kính viễn vọng này quá tốt, quả thực là một bảo bối, ta……”
Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng kéo người lại, Bạch Thất ăn ý đóng cửa phòng lại.
“Tạ tướng quân, đừng kích động, cẩn thận gọi sói tới.”
Tạ Trung Lâm giật mình, vội vàng ngậm miệng, trên mặt mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, ta quá kích động.”
Nói xong, ông có chút yêu thích không muốn buông kính viễn vọng trong tay ra: “Cái này thật sự là đồ tốt, ta vừa liếc mắt một cái, đã thấy rõ hoa văn trên đèn lồng, treo ở vọng đình trên hòn non bộ. Nếu dùng trên chiến trường, chẳng phải như có thần hỗ trợ sao?”
Bạch Thất nhìn kính viễn vọng của mình bị sờ tới sờ lui, trong lòng cảm thấy ghét bỏ, ông ta đừng có sờ hỏng, hỏng rồi thì phải bồi thường.
Biện Uy nhìn bộ dạng thất thố của Tạ Trung Lâm, không nhịn được nghi ngờ: “Tốt như vậy sao?”
Tạ Trung Lâm liếc nhìn hắn: “Đương nhiên tốt, không tin ngươi nhìn xem.”
Dứt lời, nhất thời không nỡ đưa cho Biện Uy, còn đặc biệt dặn dò một câu: “Cẩn thận một chút, đừng có làm rớt, bằng không ngươi phải bồi thường cho ta.”
Bạch Thất: “……” Có gì nhầm lẫn đúng không? Đây là của ta! Của ta! Ngài muốn chiếm cho riêng mình cũng đừng trắng trợn như vậy chứ?
Biện Uy nghi ngờ nhận lấy, nhanh chóng nhìn nó như Tạ Trung Lâm vừa làm.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng lên: “Mẹ kiếp!!”
“Thứ này cũng quá lợi hại, tóc trong góc cũng có thể nhìn thấy, con mẹ nó.”
Biện Uy bỗng nhiên lên tiếng, làm mấy người ở đây giật cả mình.
Khóe miệng Tạ Trung Lâm khẽ giật, kéo hắn ngồi xuống: “Ngươi yên tĩnh một chút cho ta, có thể không làm ầm ĩ như vậy hay không, ngươi tốt xấu gì cũng là phó tướng thống lĩnh vạn quân, bộ dạng ngu dốt như vậy truyền ra ngoài một chút uy nghiêm cũng không còn.”
Biện Uy xấu hổ cười một tiếng: “Thật ngại quá, ta quá kích động…… Không đúng, tướng quân, ngài vừa rồi cũng không bình tĩnh hơn ta chỗ nào đâu, ngài còn trực tiếp đẩy cửa phòng ra……”
Lời còn chưa dứt, Tạ Trung Lâm đã quay đầu, vô cùng hưng phấn nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại nhân, quả thực kính viễn vọng này là vũ khí sắc bén để hành quân đánh giặc. Ngươi cũng biết chúng ta giáp với Lê Quốc, vị hoàng đế hiện tại của Lê Quốc thật sự không phải là người biết an phận, đặc biệt là mấy năm gần đây, động một chút liền phái binh quấy rầy biên trấn Đại Tấn chúng ta, thật sự đáng ghét đến cực điểm. Nếu có kính viễn vọng này, Lê Quốc lại muốn có động tác gì, tuyệt đối không thoát khỏi ánh mắt của chúng ta. Ngươi xem, kính viễn vọng này..."
Biện Uy nhìn thấy rõ Tạ Trung Lâm chuyển chủ đề, trong lòng vô cùng khinh thường. Có điều cũng không sao cả, hiện tại trong lòng hắn cũng có cùng suy nghĩ với Tạ Trung Lâm, nếu có kính viễn vọng này, thì đối với bọn họ mà nói, là như hổ thêm cánh. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn xoa thái dương: “Tướng quân, đừng quên chính sự của chúng ta. Hiện giờ đang có gian tế trà trộn vào đại doanh Tây Nam, bất cứ lúc nào cũng có thể gây họa cho tướng sĩ, làm ra chuyện bất lợi cho đại quân.”
Tạ Trung Lâm sửng sốt, biểu tình cũng bắt đầu trầm trọng theo: “Ngươi nói đúng, hiện tại đây mới là chuyện mấu chốt.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ kính viễn vọng trong tay Biện Uy: “Hiện tại ngài cũng đã xem qua kính viễn vọng, biết những lời ta nói không phải là giả. Trước mắt, điều mấu chốt nhất là tìm ra người binh lính đã tiếp xúc với Thu Vinh, xem sau lưng hắn còn có ai hay không, tốt nhất phải nhổ tận gốc.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà……” Tạ Trung Lâm nhíu mày: “Đại doanh Tây Nam này có mười vạn đại quân, muốn tìm ra một người chỉ dựa vào chiều cao và tướng mạo, lại không biết chức vị và binh chủng của hắn, hơn nữa chỉ có một người có thể nhận ra người này, thật sự quá khó khăn.”
Biện Uy nghe vậy gật đầu, trong tay hắn còn cầm kính viễn vọng, thậm chí lúc Bạch Thất nhìn qua, còn lặng lẽ giấu phía sau, bộ dáng không định trả lại.
Nhưng mà trên mặt hắn cũng mang vẻ nghiêm túc: “Thiệu đại nhân, việc này ngài có đối sách gì không? Chúng ta là người thô lỗ, không nghĩ ra cách nào tốt. Nhưng tướng quân nói có lý, muốn tìm một gian tế trong mười mấy vạn binh lính, thật sự quá khó. Chúng ta cũng không thể đi xem từng người, chưa kể nhìn nhiều hoa mắt mà còn tốn thời gian, cứ như vậy, vô cùng có thể rút dây động rừng, dẫn tới gian tế kia hoài nghi.”
Tạ Trung Lâm đồng ý: “Quả thật là vậy.”
Việc này Thiệu Thanh Viễn cũng đã nghĩ tới: “Quả thật tìm một người trong mười vạn binh lính không dễ dàng, vậy thì chúng ta thu nhỏ phạm vi lại. Tướng quân chắc có thể tra được danh sách những người ngày hôm trước xuất hiện ở đại doanh Tây Nam chứ? Sẽ dễ dàng hơn khi tìm trong số binh lính có mặt ở đại doanh và cả người canh gác lúc mặt trời mọc.”
Tạ Trung Lâm và Biện Uy liếc nhìn nhau, khóe miệng Biện Uy khẽ run rẩy: “Nhưng, ngày hôm trước, mấy tiểu đoàn binh lính vừa mới ra ngoài luyện tập, tổng cộng cũng có trên vạn người.”
Nói xong, hắn nhìn Bạch Thất: “Bạch tiểu ca nhìn hơn vạn người, sẽ không bị hoa mắt nhận nhầm người chứ?”