Chương 1565: Nhan Lâm đến
Cố Vân Đông gật gật đầu, hai người một lần nữa trở lại bên cạnh xe ngựa.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã chuyển Bạch Chi Ngôn ra ngoài, Cố Vân Đông cởi dây cương xuống.
Lập tức nhìn trái nhìn phải, chuẩn bị xác nhận không có người sẽ đổi xe.
Ai biết lúc nhìn về phía bên phải, đột nhiên thấy xa xa có một bóng người mơ hồ chạy về phía này.
Cố Vân Đông dừng tay, kêu một tiếng: "Tướng công, có người tới. "
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn ngưng tụ, đứng trước Cố Vân Đông: "Có phải khói lửa dẫn tới không?"
"Không biết..." Cố Vân Đông híp mắt nhìn người chạy tới: "Có phải hắn đang vẫy tay với chúng ta không?"
"Là Nhan Lâm." Thiệu Thanh Viễn đột nhiên mở miệng, ngữ khí kinh ngạc.
Cố Vân Đông đứng phía trước, quả thật nhìn thấy bóng người chạy tới kia dần dần lộ ra thân hình, cùng tiếng kêu to của hắn.
Hai người liếc nhau một cái, Thiệu Thanh Viễn nói: "Ta đi qua xem một chút."
“Được."
Thiệu Thanh Viễn bước nhanh về phía trước, rất nhanh đã gặp Nhan Lâm.
Cố Vân Đông chỉ nhìn thấy bọn họ hình như đang nói chuyện, nhưng nghe không rõ cái gì.
Nhưng mà một lát sau, Thiệu Thanh Viễn xoay người lại, sải bước đi về phía này. Nhan Lâm đi theo phía sau hắn, cũng bước nhanh theo kịp.
"Làm sao vậy?" Cố Vân Đông kỳ quái nhìn hai người.
Thiệu Thanh Viễn nói: "Người sửa xe ngựa kia, động tay động chân trong xe ngựa.”
Cố Vân Đông sửng sốt: "Ở đâu?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Không biết, phải tìm." Nhưng hắn rất chắc chắn, sau khi sửa xong hắn đã kiểm tra, quả thật không có vấn đề gì.
Ba người lập tức vòng quanh toa xe xem xét, không bao lâu, Thiệu Thanh Viễn rút ra một cái túi vải từ trong một khe hở phía trước toa xe.
Cố Vân Đông tiến lên hai bước: "Đây là cái gì?"
Thiệu Thanh Viễn sờ một chút, nhíu mày nói: "Bên trong là rắn."
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: "Rắn?"
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, khoảng trống trong toa xe kia, lúc hắn kiểm tra lại không thấy túi vải này.
Chắc là lúc bọn họ chuyển Bạch Chi Ngôn cùng hai thi thể kia đã bị người nọ bỏ vào.
Thiệu Thanh Viễn nói với Cố Vân Đông và Nhan Lâm: "Hai người lui ra phía sau một chút. Không biết con rắn này có độc hay không.”
Hắn đặt túi vải trên mặt đất, lập tức mở miệng ra, quả thật nhìn thấy trong túi vải có một con rắn độc sọc tối.
Lúc này là mùa đông, rắn nên ngủ đông mới đúng.
Cho nên lúc Thiệu Thanh Viễn mở túi vải ra, phát hiện con rắn này không có tinh thần gì, bộ dạng vừa tỉnh lại.
Bất quá, hiện tại nhìn có vẻ uy hiếp không lớn, nhưng nếu tiếp tục ở trong khe hở của xe ngựa kia, bọn họ đi hơi nhanh hơn một chút, con rắn này rất nhanh sẽ bị xóc nảy tỉnh lại.
Vị trí này của nó, chỉ sợ bị cắn đầu tiên không phải là ngựa mà là người ngồi trên xe.
Tính toán của người sửa xe kia còn rất chu đáo, con rắn này vô luận là cắn ngựa hay cắn người, đều có thể tạo thành hậu quả thương vong.
Nhưng người nọ hiển nhiên không nghĩ tới, bọn họ chạy chậm, rắn đến bây giờ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, vả lại bọn họ chuẩn bị đổi một chiếc xe ngựa khác. Hơn nữa cho dù thật sự bị cắn, Thiệu Thanh Viễn là đại phu, ngược lại cũng không sợ.
Hắn một lần nữa thu lại túi vải, đứng dậy nhìn về phía Nhan Lâm: "Chuyện lần này, đa tạ ngươi.”
Nhan Lâm khoát tay: "Đây không phải là công lao của ta, là Tống Nham nghe lén được rồi nói cho ta biết, bảo ta nhanh chóng tới thông báo cho các ngài.”
“Còn Tống Nham thì sao?”
Nhan Lâm nhìn về phía sau, nói: "Hẳn là ở phía sau, lúc các ngài vừa đi hắn liền tỉnh lại, biết các ngài rời đi thì ôm mèo muốn đi xem một chút, đưa tiễn các ngài. Ai biết lại nghe được cuộc nói chuyện của phu thê kia, sợ các ngài xảy ra chuyện nên nói ta chạy nhanh tới đuổi theo các ngài, người hắn nhỏ, chạy chậm hơn.”
Thiệu Thanh Viễn nghe xong lại nhíu mày: "Ý ngươi là thằng nhóc cũng chạy tới đây? Chỉ là thân thể của hắn căn bản là không thể chạy.”
Nhan Lâm vừa nghe, ảo não vỗ đầu mình một cái: "Vậy bây giờ ta sẽ trở về, dẫn thằng bé về nhà.”
Thiệu Thanh Viễn vừa định nói chuyện, đột nhiên cùng Cố Vân Đông liếc nhau một cái, hai người mở to hai mắt, đồng thanh nói: "Hỏng rồi. "
Một tiếng này làm Nhan Lâm giật nảy mình, tim hắn chợt níu lại, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh Viễn không kịp giải thích, nói với Cố Vân Đông: "Nàng buộc dây cương trước, ta đưa Bạch Chi Ngôn lên xe, chúng ta trở về.”
Cố Vân Đông gật đầu, hai người nhanh chóng đem xe ngựa một lần nữa bọc lại, sau đó để Nhan Lâm cùng đi lên, quay đầu xe chạy như bay trở về.
Trên đường đi, Cố Vân Đông mới giải thích với Nhan Lâm: "Ngươi nói lão quý kia ăn cơm xong sẽ đuổi theo đúng không? Tống Nham người nhỏ lại bị thương, khẳng định chạy chậm, bị lão Quý đuổi kịp cũng chỉ là chuyện trong chốc lát. Hai người này gặp nhau, nếu lão Quý biết Tống Nham nghe lén kế hoạch của hắn, hơn nữa còn cho ngươi đến thông báo cho chúng ta, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Tống Nham.”
Nhan Lâm sắc mặt trắng bệch: "Lão Quý trước kia đối với Tống Nham không tốt, hắn còn coi trọng Tống thẩm tử, chỉ là Tống thẩm tử không để ý tới hắn. Sau đó thím Tống qua đời, hắn liền thấy Tống Nham không vừa mắt, còn nói nhi tử nhà mình dẫn đầu bắt nạt Tống Nham.”
Nghĩ đến đây, Nhan Lâm cũng sốt ruột, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hai người lúc này đừng thật sự gặp nhau mới tốt.
Nhưng hiển nhiên ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, xe ngựa của bọn họ chạy về không bao lâu, chợt nghe được một tiếng kêu thê lương.
Nhan Lâm run lên, vội vàng vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông thần sắc ngưng trọng, chờ thấy phía trước có bóng người chớp động, Thiệu Thanh Viễn lập tức kéo dây cương bảo ngựa dừng lại, lập tức từ trên xe nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía lão Quý đang đạp Tống Nham bên kia.
Sắc mặt hắn âm trầm, lão Quý nghe được tiếng bước chân vừa quay đầu lại, đã bị một cước đạp ngã.
"Ah..." Lão Quý kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy nổi.
Thiệu Thanh Viễn lại không rảnh bận tâm đến ông ta, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Tống Nham.
Tống Nham đã ngất đi, khóe miệng trên trán, mũi đều là máu đỏ tươi, hơn phân nửa khuôn mặt hai má bên trái sưng lên cao, tay phải cũng đã vặn vẹo vô lực buông xuống đất, chân cũng mềm nhũn.
Cả người chỉ còn lại một hơi thở.
Cố Vân Đông chạy tới nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong nháy mắt nổi trận lôi đình, ánh mắt chua xót lợi hại, cũng không dám nhìn nữa.
"Tướng công..."
"Không có việc gì, ta sẽ cứu hắn." Thiệu Thanh Viễn ngồi xổm xuống, thật cẩn thận xem xét.
Cố Vân Đông không đành lòng quay đầu, sau đó sắc mặt âm ngoan nhìn chằm chằm lão Quý.
Lão Quý nhìn ba người bọn họ, trong lòng bắt đầu đánh trống, nhịn đau cả người chậm rãi dời về phía sau.
Hắn vừa rồi mất đi lý trí, mới có thể đánh tiểu tử kia vào chỗ chết, xuống tay cũng quả thật nặng hơn một chút.
Nhưng ai bảo tiểu tử kia làm hỏng chuyện tốt của mình?