Chương 1579: Hạ Thiên thay đổi ý định
Cố Vân Đông cũng rất lo lắng: “Không còn cách nào, nhìn không khí bên trấn nhỏ của Lê Quốc có chút không thích hợp, sợ lại chậm trễ sẽ gặp phải rắc rối. Cũng may trong tay hắn vừa lúc dư lại một gói thuốc cuối cùng, đi qua rừng chướng khí cũng có thể ít nhiều ngăn cản khí độc.”
Cô nói xong đứng dậy: “Cho nên ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, đến chờ ở lối vào rừng chướng khí, nếu hắn ra cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Nếu qua hai ngày nữa vẫn chưa có xuất hiện, ta……”
Hạ Thiên vội vàng nói: “Thiệu phu nhân không cần lo lắng, Thiệu đại nhân võ công cao cường lại có dũng có mưu, chắc chắn người tốt sẽ được trời giúp, sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, lần trước các ngài đuổi theo Bạch Chi Ngôn vào đó, trên đường khó tránh khỏi trì hoãn, lần này một mình ngài ấy ra, tốc độ bước chân tất nhiên sẽ nhanh hơn, không có việc gì đâu.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng Cố Vân Đông vẫn phải nhanh chóng đến chờ trước rừng chướng khí.
Hiện giờ đã bắt được Bạch Chi Ngôn, chuyến đi này của bọn họ cũng coi như là đạt được mục đích.
“Hạ phó tướng, không biết ngươi có cách nào để ta ra khỏi thành không, ta muốn mau chóng gặp lại phu quân.” Cố Vân Đông nhíu mày nói: “Ta vốn muốn đến quan phủ để xác minh thân phận, trực tiếp rời đi. Kết quả lúc đến con đường trước quan phủ, phát hiện một thuộc hạ của Bạch Chi Ngôn lảng vảng bên ngoài nha môn. Ta cũng không dám xác định được quan viên nơi đây là trung hay gian.”
Hạ Thiên đứng lên: “Thiệu phu nhân băn khoăn không sai, may mắn chúng ta kịp thời gặp phu nhân. Quả thực quan phủ nơi đây có vấn đề, mấy người chúng ta ở lại nơi này, thứ nhất là nghi ngờ Bạch Chi Ngôn và thuộc hạ sẽ gặp nhau ở chỗ này, thứ hai là muốn nhân cơ hội thu thập chứng cứ, bắt cẩu quan kia.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Hiện giờ Bạch Chi Ngôn đã bị bắt, cũng không cần lo lắng về thuộc hạ của hắn ta nữa, ta sẽ sai người bắt toàn bộ bọn chúng. Còn về quan phủ ở nơi này, tạm thời chưa thể động đến, ta sẽ bí mật đưa thư nói rõ tình huống cho tướng quân, mau chóng phái người đến giải quyết chuyện nơi này.”
Toàn Nghiêm - tri phủ ở phủ Lạc Châu đã sớm cấu kết với Bạch Chi Ngôn, e rằng có không ít quan viên dưới tay ông ta đã thông đồng làm bậy, bán nước cầu vinh.
Nhưng theo điều tra của Hạ Thiên, quan viên trấn nhỏ này chia làm hai phe, ngược lại không có hoàn toàn đứng ở phía Bạch Chi Ngôn.
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Chi Ngôn lựa chọn đi qua rừng chướng khí.
Nhưng loại trấn ở biên cảnh quan trọng này, tuyệt đối không cho phép quan viên không kiên định giữ ở chỗ này.
Cố Vân Đông được Hạ Thiên cam đoan, cuối cùng yên lòng, cô cũng không trì hoãn, nếu Hạ Thiên có thể trợ giúp cô rời đi, vậy hiện tại có thể chuẩn bị sẵn sàng rời đi.
Nhưng vẫn cần thời gian để chuẩn bị, Cố Vân Đông ở lại một đêm. Mãi cho đến trưa hôm sau, đã chuẩn bị xong mọi chuyện, đoàn người trực tiếp ra khỏi thành.
Hạ Thiên để lại một vài người, hắn cũng đi theo cô rời khỏi trấn nhỏ.
Cố Vân Đông muốn đến rừng chướng khí đón người, tất nhiên không mang theo Bạch Chi Ngôn và Tống Nham, cô giao phó hai người cho Hạ Thiên: “Hạ phó tướng, Bạch Chi Ngôn đã bị bắt, làm phiền ngươi áp giải người trở về trước. Còn có đứa nhỏ, trên người có vết thương, cần phải điều trị thật tốt, không tiện chạy ngược chạy xuôi với ta, đành nhờ ngươi.”
Hạ Thiên đồng ý: “Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này, canh giữ Bạch Chi Ngôn, ta lấy tính mạng bảo đảm.”
Cố Vân Đông thở ra, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm bất an của Tống Nham, suy nghĩ một chút, đi qua trấn an thằng bé vài câu.
Ai ngờ chỉ dặn dò mấy câu như vậy, Hạ Thiên đã vội vàng đi tới, thay đổi chủ ý hộ tống Tống Nham và áp giải Bạch Chi Ngôn.
“Thiệu phu nhân, ta phải chạy về đại doanh Tây Nam.” Sắc mặt Hạ Thiên nghiêm trọng, trong tay cầm một tờ giấy, tay phải siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vừa nhận được thư của tướng quân, nói Lê Quốc có động tĩnh, tình thế căng thẳng, e là phải có giao chiến, ta phải nhanh chóng trở về bàn bạc chuyện quân sự.”
Cố Vân Đông kinh hãi: “Sắp có chiến tranh sao?”
Hạ Thiên gật đầu: “Xin lỗi, việc áp giải Bạch Chi Ngôn, chỉ có thể tiếp tục làm phiền Thiệu phu nhân. Ta sẽ để lại hai người để phu nhân sai phái, nếu có chuyện gì, phu nhân cứ việc ra lệch cho bọn họ.”
Chuyện cấp bách, ngay cả mười lăm phút Hạ Thiên cũng không muốn trì hoãn.
Cố Vân Đông cũng hiểu, Hạ Thiên là tướng đắc lực bên cạnh Tạ Trung Lâm, có hắn ở đó, tất nhiên sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Cô sẽ không ngăn cản, chỉ nói mới Hạ Thiên: “Hạ phó tướng chờ một lát.” MAyy dich
Cố Vân Đông xoay người lên xe ngựa, cầm mấy bình sứ từ bên trong ra: “Đánh giặc sinh tử khó lường, ta ở đây có một ít thuốc trị thương rất tốt, do phu quân và tổ phụ của ta làm, vẫn luôn mang theo bên người, khi ta và phu quân tách ra, hắn đều cho ta. Chúng ta không giúp được gì khác, chỉ có thể làm được một bước này, chỉ mong có thể giúp ích được cho các ngươi.”
Hai mắt Hạ Thiên sáng lên, nhận lấy bình sứ: “Đa tạ Thiệu phu nhân, thứ này đối với chúng ta mà nói vô cùng đáng quý, tất nhiên có thể giúp được, cảm tạ ngài rất nhiều, ta sẽ không khách khí nhận lấy.”
“Không cần khách khí.”
Hạ Thiên mau chóng cất đồ, ngay sau đó xoay người lên lưng ngựa, dẫn người chạy như bay, không bao lâu đã biến mất trước mặt mọi người.
Cố Vân Đông thở ra, nhìn phía sau, hiện giờ cô không hề lẻ loi một mình mang theo Tống Nham và Bạch Chi Ngôn nữa.
Phía sau cô chẳng những có hai binh lính do Hạ Thiên để lại, còn có Bạch Thất, Bạch Ngột và mấy ám vệ khác của Bạch gia.
“Đi thôi, chúng ta đi đón người!”
“Vâng ạ.”
Cố Vân Đông ngồi trong xe ngựa, Bạch Thất đánh xe ngựa đi về phía trước.
Bọn họ lại đi vào con đường mòn nhỏ, nhưng nếu muốn lên núi thì xe ngựa không đi được, chỉ có thể xuống xe tự mình đi.
Vào thời điểm mấu chốt này, Cố Vân Đông cũng không thể để một mình Bạch Chi Ngôn ở lại dưới chân núi. Bên này còn rất gần với trấn nhỏ kia, ai biết những thuộc hạ kia của hắn có đột ngột xuất hiện chặn cướp người đi không.
Bởi vậy, sau khi để lại hai người ở dưới chân núi trông coi xe ngựa và ngựa, những người khác đều cùng nhau lên núi.
Còn về Bạch Chi Ngôn, bị Bạch Thất khiêng trên vai một cách dễ dàng.
Tống Nham cũng được Bạch Ngột cõng trên lưng, đứa nhóc có chút ngượng ngùng, muốn nói bỏ mình xuống để tự đi, nhưng lại sợ kéo chân người ta, vì vậy dứt khoát ôm cổ Bạch Ngột, vùi đầu nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Bạch Ngột sửng sốt, nở nụ cười, hơi xoay đầu nói: “Nếu không thoải mái thì nói ta một tiếng, ta ôm ngươi đi cũng được. Ngươi gầy như vậy, một chút trọng lượng cũng không có mấy, về sau ăn nhiều một chút, đù đắp cho trước đây.”
Tống Nham mím môi, càng thêm ngượng ngùng.
Hiện tại hắn đều ăn của dì Cố, làm sao có thể ăn nhiều chứ? Chẳng qua mỗi lần dì Cố cho múc cơm cho mình đều đầy ắp. Cậu nhóc muốn ăn ít một chút, dì Cố nói cậu nhóc không ăn hết thì cũng đổ đi, quá lãng phí.
Cho nên hiện tại Tống Nham dần dần ăn nhiều hơn, thằng bé muốn kiềm chế bản thân, bằng không sẽ thành kẻ vô dụng.
Đoàn người vừa nói chuyện, vừa lên núi.
Mắt thấy sắp đến lối vào rừng chướng khí, đột nhiên phía trước lại truyền đến tiếng đánh nhau.
Vẻ mặt Cố Vân Đông cứng đờ, Bạch Sam tiến lên nói: “Phu nhân, phía trước đã xảy ra chuyện.”
“Mau, đi xem.” Cố Vân Đông nhấc vạt áo đi về phía trước.