Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1581 - Chương 1581. Có Thai

Chương 1581. Có thai Chương 1581. Có thai

Chương 1581: Có thai

Thiệu Văn đỡ Đồng Thủy Đào ngồi xuống, duỗi tay đặt lên cổ tay nàng ấy, lặng im một lát, đột nhiên ‘ ầm ’ một tiếng.

Cố Vân Đông nhíu chặt mày: “Thế nào rồi?”

Cả người Đồng Thủy Đào không có sức lực, thấy Thiệu Văn cau mày, sắc mặt nghiêm trọng, cảm thấy bản thân có lẽ không xong rồi, nhất thời có chút khổ sở, suy yếu mở miệng: “Tiểu thư, thực xin lỗi, muội không thể tiếp tục ở bên cạnh chăm sóc cho tiểu thư nữa. Tiểu thư lại tìm một nha hoàn ngoan ngoãn nghe lời đi, về sau muội sẽ ở trên trời nhìn tiểu thư. Còn có Tiết Vinh, phiền tiểu thư nói với hắn một tiếng, nói kiếp sau muội vẫn muốn làm nương tử của hắn, bảo hắn thủ cho muội ba năm, đến lúc đó nếu hắn lại muốn cưới, thì cứ cưới người khác đi. Còn có cha mẹ muội……”

Cố Vân Đông cầm túi nước đút vào miệng nàng ấy: “Muội câm miệng, tình huống như thế nào còn chưa biết, muội dặn dò di ngôn cái gì? Vừa rồi ta nói như thế nào, bảo muội không được đi vào, muội một hai phải đi vào? Nha đầu muội không nghe lời như vậy, sau khi trở về ta sẽ điều muội đi nơi khác.”

Đồng Thủy Đào nhất thời lại cảm thấy khó chịu, muốn nôn ra: “Tiểu thư……”

Thiệu Văn lại bắt mạch lần nữa, rốt cuộc xác định, sắc mặt cũng thả lỏng ra rất nhiều, còn mang theo một tia ý cười: “Phu nhân, Thủy Đào không có việc gì. Nàng chỉ là có thai.”

Cố Vân Đông: “???”

Đồng Thủy Đào: “!!!”

Nàng đột nhiên mở to hai mắt, lúc này không khó chịu không nôn mửa, kinh ngạc lên tiếng: “Ngươi nói gì??”

“Ngươi có thai, hai tháng rồi, chẳng lẽ một chút cảm giác người cũng không có?” Người này, chẳng lẽ nguyệt sự không tới nàng cũng không chú ý?

Đồng Thủy Đào thật sự không chú ý, từ sau đông chí, toàn bộ huyện Tĩnh Bình và huyện nha đều tiến vào trạng thái đề phòng, Thiệu Văn Thiệu Võ liên tiếp ‘xảy ra chuyện’, Thiệu Song cũng bị thương, hết chuyện của người này đến chuyện của người khác.

Thần kinh Đồng Thủy Đào đều rất căng thẳng, làm sao còn có thể chú ý tới nguyệt sự của mình có tới hay không?

Trước kia, Tiết Vinh sẽ thay nàng tính ngày, nhưng thời gian đó hắn cũng cực kỳ bận rộn, đặc biệt là sau khi Thiệu Thanh Viễn đi đại doanh Tây Nam, công việc ở huyện nha hơn phân nửa đều đè trên người hắn, hắn thường xuyên ở lại thư phòng xử lý công văn, có đôi khi hai vợ chồng gặp mặt cũng chỉ vội vàng nói hai câu.

Cho nên, nàng thật sự không nghĩ tới chuyện mình mang thai.

Đặc biệt…… Nàng không có một chút phản ứng nào cả.

Cố Vân Đông nghĩ đến việc nàng ấy đi theo mình, ra roi thúc ngựa mấy ngày mấy đêm, ở lại núi sâu này ăn uống ít, vừa rồi còn đánh nhau với người khác trong, trong lòng nghĩ đến mà sợ hãi.

Cô vội vàng hỏi Thiệu Văn: “Thai tượng của nàng ấy thế nào? Có ổn định không?”

Thiệu Văn gật đầu: “Cơ thể Thủy Đào khỏe mạnh, tuy mấy ngày nay bôn ba bên ngoài, nhưng ảnh hưởng không lớn. Đứa nhỏ khiến người ta yên tâm, không hề nháo người. Nếu không phải Thủy Đào vào rừng chướng khí, ảnh hưởng nguy hiểm đến thai nhi và cơ thể người mẹ, e rằng một thời thời gian nữa chúng ta mới biết được.”

Rốt cuộc, thật sự một chút dấu hiệu mang thai cũng không có.

Cố Vân Đông nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Đồng Thủy Đào: “Nếu không phải nể mặt muội đang mang thai, chỉ bằng vừa rồi muội dám không nghe lời ta, còn dùng dây thừng trói ta, ta sẽ cho người đánh muội 30 gậy. Quả thực vô pháp vô thiên, không để ta vào mắt.”

Nếu không phải mục đích ban đầu của nàng ấy là an toàn cho mình, Cố Vân Đông thật sự bán nàng đi.

Đồng Thủy Đào rụt cổ lại, vừa rồi kích động làm việc, hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy quả thực chính mình đi tìm đường chết.

Nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngay cả vui mừng khi mang thai cũng tan đi không ít.

“Tiểu thư.” Đồng Thủy Đào đáng thương nói: “Muội không dám nữa, tiểu thư đừng bỏ muội.”

Kỳ thực nàng không sợ trừng phạt, bất luận đánh hay chửi nàng đều có thể chịu được. Nhưng Đồng Thủy Đào sợ nhất là Cố Vân Đông thật sự đưa nàng đến một góc xó xỉnh nào đó làm việc, không cho nàng theo hầu hạ bên người tiểu thư nữa, cái này còn khó chịu hơn là giết nàng.

Cố Vân Đông âm thầm hít sâu một hơi, thôi, nàng ấy đang mang thai, vừa là nha hoàn vừa là muội muội, tránh khiến nàng động thai, cô cũng không so đo với nàng ấy.

Nhưng mà……

Cô quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Thiệu Võ, trầm mặt nói: “Còn các ngươi, sau khi trở về đi lãnh phạt.”

“Vâng ạ.” Ngược lại, hai người Thiệu Văn Thiệu Võ không hề dị nghị, từ khi bắt đầu vi phạm mệnh lệnh của Cố Vân Đông, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý.

Cố Vân Đông cảm thấy rất lo lắng, hạ nhân có quá nhiều tâm tư tính kế khiến người ta không thích, nhưng người quá mức trung thành vì tính mạng của chủ nhân, bọn họ dám cãi lại mệnh lệnh, cũng làm người khác vô cùng khó chịu.

Phạt Thiệu Văn Thiệu Võ thì sao? Sau này lại xảy ra loại chuyện này, e rằng bọn họ vẫn lựa chọn như vậy.

Cố Vân Đông cảm thấy, chờ chuyện bên naỳ giải quyết xong, bọn họ trở về huyện Tĩnh Bình, cần phải thảo luận với tướng công thật kỹ vấn đề này, nhìn xem làm thế nào mới có thể thay đổi tình trạng này.

Cố Vân Đông phát hiện mình không đủ tư cách làm chủ tử, hạ nhân nhà bọn họ không giống như của nhà người ta.

Cô thở ra một hơi, nhìn thoáng qua ba người trước mặt.

Có điều trải qua chuyện như vậy, cuối cùng Cố Vân Đông cũng bình tĩnh lại, không nói đến chuyện muốn vào rừng chướng khí nữa.

Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bị Đồng Thủy Đào đánh ngất xỉu, xoa ấn đường, nói với Bạch Thất: “Đánh thức hắn dậy cho ta, hỏi một chút tình hình trong rừng chướng khí, xem rốt cuộc hắn có phải còn có một người huynh đệ chết ở trong rừng chướng khí hay không.”

“Vâng ạ.” Bạch Thất lên tiếng: “Phu nhân cứ nghỉ ngơi ở một bên, loại chuyện thẩm vấn này cứ giao cho bọn ta.”

Cố Vân Đông gật đầu, ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Sau khi Đồng Thủy Đào ra khỏi rừng chướng khí, lại uống hai ngụm nước lớn, người đã ổn định lại.

Nàng chậm rãi đi đến sau lưng Cố Vân Đông, cô liếc nàng nói: “Muội và Tống Nham đều ngốc như nhau, ta giao thằng bé cho muội.”

Đồng Thủy Đào vội vàng gật đầu, cười tủm tỉm tới gần tiểu Tống Nham.

Ánh mắt Cố Vân Đông không khỏi nhìn về phía rừng chướng khí, trong lòng vẫn rất bất an.

Cũng may, mấy người Bạch Thất rất nhanh đã thẩm vấn xong.

“Phu nhân, người này tên là Lữ Vệ, là binh lính biên cảnh của Lê Quốc.”

Lữ Vệ chỉ là một binh lính mà thôi, vốn không phải là nhân vật lợi hại, nếu không cũng sẽ không bị chọn làm con tốt, cầm gói thuốc tiến vào rừng chướng khí để thử thuốc.

Đương nhiên, Lữ Vệ không cảm thấy mình là một vật thí nghiệm, đại nhân đã nói với hắn, thuốc này không có vấn đề, đây là hậu nhân của thần y nghiên cứu ra. Chỉ cần bọn họ cầm gói thuốc tiến vào rừng chướng khí, xem gói thuốc này có thể duy trì thời gian bao lâu, quay về chính là công thần, luận công khen thưởng, không chừng có thể nhảy lên mấy cấp.

Không chỉ có hắn, những người khác cũng như thế. Một đám bọn hắn đều nghĩ đến luận công khen thưởng, ở vệ sở cũng không phải là người rất quan trọng. MAyy dich

Một binh lính như vậy, tất nhiên cũng không phải loại tử sĩ trung thành và dũng cảm, có thể không màng đến sống chết.

Bởi vậy dưới sự nghiêm hình bức cung của đám người Bạch Thất, tất nhiên sẽ dễ hỏi chuyện.

Cũng không dùng tới mấy thủ đoạn, Lữ Vệ này đã tự khai ra lai lịch của mình, rất sợ bị đánh.

Bình Luận (0)
Comment