Chương 1608: Đỗ Thị quỳ trong sân
Ôn Tấn sửng sốt, quay đầu lại.
Mới vừa rồi đang bối rối, hắn còn chưa kịp cảm tạ Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn. Nghe Tiểu Quỳ nói xong, trong lòng hắn phẫn hận, nhưng cũng không đến mức mất đi lý trí.
Hắn biết nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do xóc nảy trên đường, chỉ là đối với hành vi của Đỗ thị cũng bất mãn. Nhưng Đỗ thị là hạ nhân của phủ nha, hắn không có tư cách đi xử phạt nàng ta.
Đang lúc nôn nóng, liền nghe được những lời này của Cố Vân Đông.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía cô: "Thiệu phu nhân. Phu nhân muốn cho ta một lời giải thích?"
“Đúng vậy." Cố Vân Đông gật đầu: "Đỗ thị là hạ nhân của phủ nha, cha ta là tri phủ phủ nha này, ta coi như là nửa chủ nhân đi. Mẹ ta không đi theo tới, chuyện hạ nhân hậu viện này, ta vẫn có tư cách xử lý thay.”
Ôn Tấn khiếp sợ: "Ngài, ngài là nữ nhi của Cố đại nhân?"
“Đúng vậy."
Cố Vân Đông đã xác nhận Đỗ thị có lòng bất chính, là một loại trà xanh thủ đoạn không quá cao. Loại người này ở lại bên cạnh cha cô sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề, vừa vặn, mượn cơ hội này đưa người rời khỏi phủ nha là tốt nhất.
Ôn Tấn một lúc lâu chưa phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn Thiệu Thanh Viễn, lại nhìn Cố Vân Đông.
Trách không được, lúc trước ở đại sảnh nghị sự, Thiệu Thanh Viễn nói chuyện tùy ý, cũng không có sự cẩn thận thăm dò của người lần đầu tiên nhìn thấy cấp trên. Cố đại nhân cũng thưởng thức nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng của trưởng bối nhìn vãn bối.
Thì ra là như thế.
Tiểu Quỳ cũng ngây người, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng lại.
Ngay lúc toàn trường yên tĩnh, Thu thẩm gõ cửa: "Đại tiểu thư.”
Cố Vân Đông đứng dậy: "Ta đi ra ngoài trước một lát, Ôn đại nhân yên tâm ở đây chiếu cố Ôn phu nhân, có nhu cầu gì, cứ việc nói.”
Ôn Tấn sững sờ gật đầu, Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, sau đó liền đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi nội thất, Thu thẩm đã tiến lên nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Đỗ thị đến."
"Ở đâu?"
"Quỳ ở ngoài viện, nói là muốn thỉnh tội."
Cố Vân Đông nhướng mày, nói: "Ta đi ra ngoài xem một chút, ngươi chiếu cố Trì Trì."
“Dạ, tiểu thư."
Cố Vân Đông ngước mắt lên, trực tiếp đi ra ngoài phòng.
Trong viện quả thật có người đang quỳ, chẳng qua ngoài ý muốn của cô chính là, ngoại trừ Đỗ thị, còn có Xảo Nhi cũng quỳ ở đó.
Xảo Nhi nhìn vô cùng sợ hãi, trời lạnh liên tục đổ mồ hôi, quỳ gối trong đình viện, thân thể cũng lung lay sắp đổ.
So sánh với nàng, Đỗ thị tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng có chút bình tĩnh hơn rất nhiều. Cho dù rơi lệ, cũng là một bộ dạng điềm đạm đáng thương khiến người ta đau lòng, có mỹ cảm hơn Xảo nhi nhiều.
Cố Vân Đông trong lòng thầm khẽ cười một tiếng, lập tức đi về phía viện tử.
Ai ngờ vừa bước đi một bước, đã nhìn thấy Cố Đại Giang từ ngoài viện vội vàng tới.
Cố Đại Giang từ đại sảnh nghị sự đi ra, đi thẳng vào phòng bếp, chỉ là mọi người trong phòng bếp đều rời đi, chỉ còn lại người giúp việc lúc trước. Nghe vú già nói nguyên nhân hậu quả, Cố Đại Giang cảm thấy chuyện không ổn, cau mày vội vàng đi về phía sương phòng.
Nhưng vừa vào cửa viện, Đỗ thị quỳ bên kia đã nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn.
Nhìn thấy là Cố Đại Giang, ánh mắt khẽ sáng, nước mắt tuôn rơi ngay tại chỗ, bộ dạng khiến người ta trìu mến kia, làm cho Cố Vân Đông nhìn mà thán phục.
"Lão gia..." Đỗ thị nhẹ giọng lại ủy khuất gọi một tiếng.
Cố Vân Đông giật mình một cái, vội vàng đi về phía Cố Đại Giang: "Cha, sao cha lại tới đây?”
Đỗ thị bất ngờ quay đầu, mở to hai mắt nhìn cô.
Cha???
Cho nên, cho nên nàng thật sự là nữ nhi của đại nhân, là Cố gia đại tiểu thư?
Thu thẩm thế nhưng chưa bao giờ nói cho nàng ta biết, Cố gia đại tiểu thư đang ở phủ Lạc Châu này.
Đỗ thị thiếu chút nữa cắn nát răng, thầm kêu một tiếng thất sách.
Chỉ là rất nhanh lại thay đổi sắc mặt, lúc Cố Đại Giang đi đến bên cạnh mình, đột nhiên bắt đầu dập đầu: "Lão gia, ngài trừng phạt ta đi, thực xin lỗi, là lỗi của ta, là ta hại Ôn phu nhân. Ta, ta còn làm hỏng thanh danh lão gia, ta tội đáng chết vạn lần. Chỉ cần lão gia không đuổi ta ra khỏi phủ, bất luận là trừng phạt như thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện.”
Xảo Nhi ở một bên thấy thế, vội vàng dập đầu theo. Chỉ là trong lòng nàng bối rối, một chữ cũng không nói nên lời.
Cố Đại Giang nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông: "Vân Đông, việc này con làm chủ đi.”
Vân Đông đang ở đây, huống chi đây rốt cuộc là chuyện hậu viện, Vân Đông là chủ nhân, cô xử lý thích hợp nhất.
Đỗ thị ngẩn người, lập tức lại muốn dập đầu với Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông rũ mắt quát: "Được rồi, đừng dập đầu, giống như ta đang ngược đãi các ngươi vậy.”
Đỗ thị dừng lại, đáng thương ngẩng đầu: "Tiểu thư..."
"Các ngươi đứng dậy trước đi."
Xảo Nhi nghe vậy, theo bản năng muốn đứng dậy. Ai biết Đỗ thị lại lắc đầu: "Không, ta muốn nhận được sự tha thứ, Ôn phu nhân không tốt, ta sẽ không đứng lên, ta, ta muốn quỳ ở chỗ này cầu nguyện cho Ôn phu nhân, cầu Bồ Tát phù hộ Ôn phu nhân bình an vô sự.”
Xảo Nhi vừa nghe, lại quỳ xuống.
Cố Vân Đông có chút không kiên nhẫn: "Được rồi, ngươi muốn quỳ thì tiếp tục quỳ đi, chờ Ôn phu nhân tỉnh lại, chính miệng nói ngươi có thể đứng lên, ngươi lại đứng lên.”
Đỗ thị biến sắc, không dám tin ngẩng đầu.
Những lời vừa rồi nàng ta nói đương nhiên là không thật lòng, chỉ muốn lưu lại ấn tượng nàng ta thật lòng sám hối cho hai cha con Cố Đại Giang.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới Cố Vân Đông lại không phản đối, vậy hiện tại... nàng ta phải làm gì đây?
Cố Vân Đông lười để ý tới nàng ta, đi thẳng tới trước mặt Xảo Nhi, nói: "Ngươi đứng lên đi, về phòng bếp làm chuyện của mình là được rồi, không cần quỳ ở chỗ này.”
Xảo Nhi sững sờ ngẩng đầu lên, trên đầu là lớp da sưng đỏ.
Cố Vân Đông trong lòng thầm thở dài một hơi, nha đầu này ngược lại là một người có lá gan quá nhỏ.
"Tiểu thư, ta..."
Cố Vân Đông khoát tay: "Hôm nay ngươi đích xác làm sai chuyện, nếu đã đáp ứng nha hoàn Ôn phu nhân hỗ trợ trông nước mai chua, vậy không nên để người ta thay đổi. Nếu lúc ấy Ôn phu nhân muốn nấu thuốc cứu mạng thì sao? Ngươi đổi lại chẳng phải là mưu tài hại mệnh sao? Vì vậy, nếu ngươi đã phạm sai lầm, ngươi sẽ bị trừng phạt.”
Xảo Nhi run lên một chút, ánh mắt sưng lên: "Đúng vậy, Xảo Nhi đáng chết."
“Cũng không đến mức chết." Cố Vân Đông ngắt lời nàng: "Như vậy đi, phạt ngươi một tháng tiền lương, như vậy ngươi có phục không?"
Xảo Nhi bất ngờ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông: "Tiểu! Tiểu thư, người nói thật sao?”
“Không phục?”
"Phục, phục phục, Xảo Nhi phục." Nàng vội vàng đưa tay lau mặt: "Đừng nói một tháng, hai tháng ba tháng cũng không sao. Chỉ cần tiểu thư không đuổi Xảo Nhi đi là được rồi.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, đây thật sự là một nha đầu 'ngốc'.
Xảo Nhi xác định hình phạt của mình, trong lòng trong nháy mắt yên ổn lại.
Lúc Cố Vân Đông lại gọi nàng dậy, nàng nghe lời lung lay lảo đảo đứng lên.
"Ngươi trở về làm việc đi, lúc không có việc gì thì đi theo Thu thẩm nhiều hơn, đừng có lời người nào cũng nghe, biết không?"
Xảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, tiểu thư, Xảo Nhi nghe tiểu thư dạy dỗ."
“Đi đi."
Xảo Nhi hít sâu một hơi, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, xoay người thoải mái đi ra khỏi sân.
Đỗ thị thấy thế, sắc mặt cực lỳ khó coi.
Nàng ta mở miệng muốn nói gì đó. Cố Vân Đông căn bản không cho nàng ta cơ hội, ngước mắt nói với Cố Đại Giang: "Tình huống của Ôn phu nhân có chút nghiêm trọng, tương công đang chẩn trị cho nàng. Cha, chúng ta cú chờ ở nhà chính."
“Được." Cố Đại Giang cũng không thèm liếc mắt nhìn Đỗ thị một cái, trực tiếp đi theo Cố Vân Đông đi vào.
Đỗ thị thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhưng vừa rồi nàng ta nói như vậy, Cố Vân Đông lại thuận thế mà làm, lúc này đổi ý chỉ làm cho người ta càng thêm chướng mắt nàng.
Đỗ thị chỉ có thể ngậm miệng lại, có chút khó chịu quỳ gối trong viện, chống lại gió lạnh nghiến răng nghiến lợi.
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang ngồi xuống trong nhà chính, vừa uống trà vừa chờ chẩn đoán của Thiệu Thanh Viễn trong nội thất.
Bên tai truyền đến tiếng Trì Trì giải cửu liên hoàn 'rắc rắc', Cố Đại Giang rất nhanh đã bị hấp dẫn tầm mắt. Tiểu tử kia chơi vô cùng nghiêm túc.
Cố Đại Giang không nhịn được, ôm Trì Trì lại, thấp giọng hỏi: "Muốn giải cửu liên hoàn sao?"
“Hả? Dạ."Trì Trì gật gật đầu, vùi đầu tiếp tục.
"Cái này không phải giải như vậy, nó có quy luật, cháu xem, đây là vòng đầu tiên, phải như vậy..." Cố Đại Giang từng chút từng chút dạy hắn.
Trì Trì chớp chớp mắt, nhìn Cửu Liên Hoàn, lại nhìn Cố Đại Giang, một lúc lâu sau, thằng nhóc thở dài một hơi, đem toàn bộ Cửu Liên Hoàn nhét vào trong tay ông, nói: "Ông ngoại muốn chơi vậy tặng cho ông ngoại đấy, ta thật hào phóng.”
Thật đáng thương, người lớn như vậy, ngay cả Cửu Liên Hoàn cũng không có.
Cố Đại Giang: "..." Trong tay cầm Cửu Liên Hoàn trợn mắt há hốc mồm.
Cố Vân Đông cố nén ý cười, nhìn về phía xa.
Cũng may chỉ chốc lát sau, Thiệu Thanh Viễn đã đi ra. Cố Vân Đông vội vàng nghênh đón, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ôn phu nhân thế nào rồi?”
Tạm thời không có việc gì, chỉ là nàng ấy vốn đã yếu ớt, hiện giờ mang thai, thai tượng không ổn định. Tuy rằng lúc này đã bảo vệ được, nhưng trước mắt cần tĩnh dưỡng, không nên di chuyển.”
Nói cách khác, không thể giống như lúc đến, ngồi xe ngựa xóc nảy nửa ngày.
Nhưng Ôn Tấn lại phải trở về, huyện Vân Cảnh bên kia không thể không có huyện lệnh, nhất là vào thời điểm này.
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, nói: "Vậy để Ôn phu nhân tạm thời ở lại phủ nha dưỡng thai đi, ta vừa mới cùng phụ thân đoàn tụ, ở phủ Lạc Châu thêm một thời gian, cùng phụ thân ôn chuyện. Đến lúc đó cũng có thể cùng Ôn phu nhân làm bạn, ta cũng là người đã sinh con, chúng ta còn có thể trao đổi kinh nghiệm.”
Vừa nghe lời này, Thiệu Thanh Viễn liền không vui lắm.
Cố Đại Giang lại rất cao hứng: "Được được, ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề. Đây là nhà của con, con muốn ở phòng nào.”
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn càng khó nhìn hơn.
Ôn Tấn đi ra, hắn ở bên trong tất nhiên cũng nghe được lời của Cố Vân Đông.
Lúc này chắp tay với cô, trịnh trọng nói: "Đa tạ Thiệu phu nhân, phu nhân nhà ta, nhờ Thiệu phu nhân chiếu cố.”