Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1648 - Chương 1648. Tạm Thời Cùng Sống Trong Hòa Bình

Chương 1648. Tạm thời cùng sống trong hòa bình Chương 1648. Tạm thời cùng sống trong hòa bình

Chương 1648: Tạm thời cùng sống trong hòa bình

Giống như vợ chồng Cố Vân Đông dự đoán, Cố Đại Giang quả thật đã cho người nhìn chằm chằm tình huống Cố gia.

Cũng đã biết Cố Tiểu Khê dẫn Cố lão đầu đến ở trong phủ thành phủ Vĩnh Ninh.

Theo lời Cố Đại Giang trong thư nói, trước mắt Cố Tiểu Khê đều ổn, tính cách của hắn đã không còn trầm mặc ít nói, liên tục làm trâu làm ngựa như trước kia, Cố lão đầu nói, có thể nghe thì nghe, không thể nghe hắn cũng sẽ không coi trọng.

Cố Đại Giang sẽ không ngăn cản Cố Tiểu Khê dưỡng lão cho Cố lão đầu, tình huống của hai huynh đệ bọn họ khác nhau.

Chỉ cần Cố lão đầu không làm trò, cứ như vậy chiếu cố cũng không có việc gì.

Mà trước mắt xem ra, bọn họ cũng có thể ở chung hòa bình với nhau. Cố lão đầu bây giờ chỉ trông cậy vào Cố Tiểu Khê mà sống, không cần cả ngày nai lưng làm việc, cuộc sống khác một trời một vực khi ở thôn Cố gia.

Thường Nha Nha lại là một người cần cù dễ ở chung, công việc trong nhà đều sẽ làm tốt. Cố lão đầu chỉ cần giặt quần áo của mình, sẽ có cơm nóng ăn, những thứ khác căn bản không cần lo lắng.

Ngay từ đầu ông ta còn muốn Thường Nha Nha giúp mình giặt quần áo, ngày đầu tiên thay xuống ném vào trong chậu nước rồi mặc kệ. Nhưng Thường Nha Nha cũng không để ý, chỉ giặt đồ của một nhà ba người. Cố lão đầu còn có chút bất mãn, chạy đi tìm Cố Tiểu Khê cáo trạng.

Cố Tiểu Khê nói, nếu như ông ta không hài lòng với con dâu Thường Nha Nha này, hắn sẽ đưa ông ta trở về thôn, trong thôn còn có hai con dâu.

Cố lão đầu lúc này không nói lời nào nữa, dù sao từ sau khi cùng Triệu thị cãi nhau, ông ta cũng đã học được cách tự mình giặt quần áo.

Ông ta mỗi ngày ăn no uống đủ ra ngoài phơi nắng, cùng lão già bên cạnh nói chuyện. Ông ta còn muốn thân cận với Khiếu Khiếu, đáng tiếc Thường Nha Nha cùng Cố Tiểu Khê đều không yên tâm, hoặc là Thường Nha nha mang theo, hoặc là Cố Tiểu Khê mang theo đọc sách nhận chữ.

Cố lão đầu tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không dám nói cái gì. Thỉnh thoảng ông ta nhìn thấy Cố Tiểu Khê viết vẽ trong phòng nhưng không biết chữ nên không biết con trai đang làm gì.

Cố Tiểu Khê chỉ nói đây là công việc mà Trịnh Nhị trước khi đi giao cho hắn, bảo hắn sửa sang lại trước khi Trịnh Nhị trở về.

Cứ như vậy, cuộc sống của bọn họ coi như yên bình.

Về phần sau này sẽ như thế nào, ai cũng không biết.

Việc này nếu Cố Đại Giang cũng mặc kệ, Cố Vân Đông tất nhiên cũng không chú ý nữa.

Cô bắt đầu bận rộn, hiện giờ xưởng Cố gia mở rộng diện tích, tuyển thêm người, còn mua thêm mấy mảnh đất.

Cố Vân Đông dự định trồng một ít hoa quả tương đối hiếm thấy, xem hiệu quả như thế nào.

Chờ tất cả bận rộn xong, cô lại chuẩn bị thành lập đoàn xe. Hiện giờ bất kể là xưởng Đoàn gia hay là xưởng Cố gia, vận chuyển hàng hóa nếu cứ thuê người tới kỳ thật cũng không tiện lắm.

Đoàn Khiêm giao toàn quyền chuyện này cho cô làm, Cố Vân Đông cũng muốn bắt đầu.

Trịnh Nhị nghe được chuyện này, xung phong muốn tới hỗ trợ.

"Cửa hàng bên kia cũng không có chuyện gì, có tiểu tử Lỗ Tiểu Quần kia ở đây, không thành vấn đề. Ta đối với huyện Tĩnh Bình đã tương đối quen thuộc, muốn tìm người nào, ta đến giúp ngài tìm.”

Cố Vân Đông vừa đi về phía cửa huyện nha, vừa trả lời: "Nói giống như ngươi còn quen thuộc hơn ta.:

“Ngài quen thuộc, ngài quen thuộc, ta đây không phải là muốn hỗ trợ sao?”

Cố Vân Đông trợn trắng mắt, vừa bước một chân ra khỏi cửa huyện nha, trước mặt đột nhiên có một người chật vật vọt ra.

"Quận chúa, quận chúa cứu mạng ah." Giọng người nọ có chút quen tai.

Cố Vân Đông tập trung nhìn: "Tiểu Quỳ?”

Đây không phải là nha hoàn bên cạnh Tống Thụy Quân sao?

Tiểu Quỳ nước mắt chảy ròng ròng, nhào tới trước mặt Cố Vân Đông, chật vật ngã xuống đất.

Cố Vân Đông vội vàng đỡ người dậy: "Sao ngươi lại tới đây? Phu nhân nhà ngươi đâu?"

“Phu nhân sai ta đến, quận chúa, cầu ngài cứu lão gia phu nhân nhà chúng ta đi."

Liễu Diệp phía sau Cố Vân Đông đỡ nàng, nói: “Ngươi đừng nóng vội, có chuyện gì vào cửa rồi từ từ nói, bên ngoài đều là người.”

Tiểu Quỳ sửng sốt, vội vàng gật đầu, lập tức loạng choạng đi theo vào bên trong.

Cố Vân Đông nhìn bóng lưng nàng, xem ra hôm nay không ra được cửa.

Cô quay đầu nói với Trịnh Nhị vẻ mặt tò mò: "Không phải ngươi muốn giúp ta sao? Vậy thì ngươi làm trước, quay đầu lại hãy nói cho ta biết suy nghĩ và dự định của ngươi.”

Ánh mắt Trịnh Nhị sáng lên, cũng không để ý chuyện bát quái nữa, lập tức gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề, quận chúa giao phó trọng trách, ta cam đoan hoàn thành.”

Cố Vân Đông lười để ý tới hắn, xoay người một lần nữa trở lại huyện nha.

Liễu Diệp đã kéo Tiểu Quỳ ngồi xuống phòng khách, còn lấy cho nàng một cái khăn ướt lau mặt.

Cố Vân Đông vừa vào cửa, Tiểu Quỳ liền quỳ xuống với cô: "Quận chúa, ta..."

"Ngươi đứng lên trước, chậm rãi nói. Thai tượng của phu nhân nhà ngươi không ổn định sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Quỳ lắc đầu, nàng không chịu nổi, nước mắt lại rơi xuống: "Không phải, không phải vấn đề hài tử trong bụng phu nhân. Là người ở kinh thành bên kia tới, đã bao vây lão gia cùng phu nhân nhà ta, ai cũng không cho phép đi ra ngoài.”

Cố Vân Đông bất ngờ đứng dậy: "Bao vây? Ngay cả Ôn đại nhân cũng bị canh giữ?"

“Dạ."

Cố Vân Đông nhíu mày, sao lại như vậy? Hiện giờ huyện thành trực thuộc phủ Lạc Châu cũng không thể xảy ra chuyện ah, một khi huyện lệnh của một huyện thành nào đó xảy ra chuyện, huyện kia nhất định sẽ loạn.

Ôn đại nhân... Có chuyện gì xảy ra vậy?

Cố Vân Đông thần sắc ngưng trọng hẳn lên: "Ngươi trước cẩn thận nói với ta một chút, kinh thành bên kia phái người nào tới, bọn họ nói lão gia nhà ngươi phạm phải sai lầm gì? Họ đến khi nào? Chỉ có một mình ngươi ra ngoài báo tin?”

Tiểu Quỳ nuốt nước miếng, nàng có chút hoang mang lo sợ, mới vừa rồi chỉ biết liên tục cầu cứu.

Lúc này Cố Vân Đông hỏi liên tục mấy vấn đề, nàng mới thoáng tỉnh táo lại.

Nàng vội vàng trả lời câu hỏi của cô: "Là người của triều đình, lão gia còn hành lễ với bọn họ, xác nhận thân phận. Ta cũng không biết lão gia phạm phải sai lầm gì, bọn họ đến nói không được mấy câu, đã sai người đóng cửa lại canh giữ. Bọn họ tới vào buổi sáng, phu nhân thấy tình huống không thích hợp lắm, nên vội vàng bảo ta từ cửa sau trong nhà đi ra tìm quận chúa cầu cứu.”

Tống Thụy Quân dưỡng thai ở phủ thành, tròn ba tháng thì trở về huyện nha Vân Cảnh.

Sáng nay sau khi người triều đình đến huyện nha, nàng cũng khẩn trương không thôi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng người duy nhất hiện lên trong đầu nàng chính là Cố Vân Đông, Ôn gia bọn họ vốn không có thế lực gì, trong số những người quen biết hơn nữa còn coi như quen thuộc, thân phận cao nhất chính là vợ chồng Cố Vân Đông.

Tống Thụy Quân lập tức nhét bạc cho Tiểu Quỳ, bảo nàng thuê xe ngựa chạy tới huyện Tĩnh Bình.

Cố Vân Đông thấy nàng ấy cũng không biết nhiều, nên không hỏi cái gì nữa, chỉ có thể dừng lại.

Cô bảo Tiểu Quỳ nghỉ ngơi một lát, rồi đi thẳng đến chỗ Thiệu Thanh Viễn.

Hắn nghe vậy cũng ngẩn người: "Ta cùng Ôn đại nhân từng giao tiếp, hắn là người cẩn thận ngôn hành, làm sao có thể phạm sai lầm ở thời điểm mấu chốt này, còn bị trông coi??”

Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đều nghĩ không ra, hơn nữa theo lý thuyết, nếu triều đình bên kia phái người đến huyện Vân Cảnh, nói như thế nào cũng nên đi qua tri phủ phủ Lạc Châu Cố Đại Giang bên kia mới đúng.

Hiện giờ Cố Đại Giang căn bản không phái người báo tin cho bọn họ, hiển nhiên, ông ấy cũng không rõ ràng lắm.

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: "Thiếp đi huyện Vân Cảnh một chuyến đi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Thiệu Thanh Viễn do dự một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu: "Ta sai Thiệu Văn Thiệu Vũ đi theo nàng, việc này có chút kỳ quái. Ta thấy Ôn đại nhân cũng không phải tham quan sẽ làm ra chuyện bất lợi đối với dân chúng, đối với Đại Tấn, nói không chừng ở giữa có hiểu lầm gì.”

Cố Vân Đông cùng Ôn đại nhân không nói qua mấy câu, không rõ tính tình của hắn, nhưng phu quân và cha cô, đối với người này ấn tượng cũng không tệ. Lúc trước cha cô còn nói qua, bảy vị huyện lệnh dưới phủ Lạc Châu, ngoại trừ Thiệu Thanh Viễn, Ôn đại nhân phụng công liêm khiết nhất.

Nếu đã quyết định đi xem một chút, Cố Vân Đông cũng không trì hoãn.

Cô trở về thu thập một phen, vốn định mang theo Tiểu Quỳ cùng đi.

Chỉ là nha đầu này chạy trên đường một ngày, vừa sợ vừa mệt, sắc mặt khó coi muốn chết, ngay cả đi đường cũng có chút không ổn định.

Cuối cùng Cố Vân Đông mang theo hai người Thiệu Văn Thiệu Vũ ra roi thúc ngựa đi thẳng đến huyện Vân Cảnh.

Bọn họ xuất phát muộn, đến huyện Vân Cảnh đã là nửa đêm.

Cửa thành đã đóng, người cũng không vào được, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi trong thôn ngoài thành.

Đợi đến ngày hôm sau cửa thành vừa mở ra, lập tức vào thành. MAyy dich

Ba người tìm được huyện nha Vân Cảnh, vốn còn định ở bên ngoài quan sát một phen, xem làm thế nào để vào tìm vợ chồng Ôn đại nhân hiểu rõ tình huống.

Không nghĩ tới cửa lớn huyện nha lại mở rộng, người bên trong ra vào rất tự do, căn bản không giống như Tiểu Quỳ nói, toàn bộ huyện nha đều bị trông coi, người khác không có biện pháp ra vào.

Điều này rất kỳ lạ ...

Cố Vân Đông nhíu mày, đứng ở góc đường, trong lòng càng thấy kỳ quái.

Mặc dù huyện nha có thể tùy ý ra vào, nhưng ba người Cố Vân Đông vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi, trước tiên kiểm tra xem xét rồi nói sau.

Mãi cho đến buổi trưa, Thiệu Văn mới đột nhiên nói: "Phu nhân, là Ngô ma ma.”

Ngô ma ma chính là bà tử lúc trước đến phủ Lạc Châu chiếu cố Tống Thụy Quân, cũng từng gặp Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông vừa ngẩng đầu, quả thật nhìn thấy Ngô ma ma đi ra khỏi huyện nha, đứng ở cửa nhìn xung quanh một lát, lập tức đi tới một quán trà nhỏ cách huyện nha trăm mét, tìm một cái bàn trong góc ngồi xuống uống trà.

Chỉ là ánh mắt của nàng lại thỉnh thoảng nhìn về phía cửa lớn huyện nha, hình như đang chờ người nào đó.

Cố Vân Đông dừng một chút, nói với Thiệu Vũ: "Ngươi ở bên này chờ chúng ta, ta và Thiệu Văn đi qua xem một chút.”

Thiệu Vũ đáp ứng, Cố Vân Đông cùng Thiệu Văn tới gần quán trà kia.

Ngô ma ma còn đang thò cổ nhìn, không phát hiện cái bàn kia có thêm hai người ngồi xuống.

Cho đến khi tiểu nhị quán trà cười tiến lên: "Hai vị khách quan muốn uống chút gì?”

Ngô ma ma bất thình lình quay đầu lại, nhìn thấy Cố Vân Đông, sắc mặt vui vẻ, muốn kêu thành tiếng.

Cố Vân Đông giơ tay lên, nàng vội vàng đè xuống hai chữ 'quận chúa' sắp xông ra.

Đợi đến khi tiểu nhị quán trà rời đi, Ngô ma ma mới thấp giọng kích động nói: "Quận chúa, ngài quả thật tới. Tiểu Quỳ nàng ấy..."

"Tiểu Quỳ đi đường dài mệt mỏi, người không thoải mái, ta để nàng ấy ở lại nghỉ ngơi. Ngô ma ma, ngươi nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải Tiểu Quỳ nói huyện nha... Nhưng ta vừa thấy cánh cửa mở ra, các ngươi ra vào cũng không sao.”

Bình Luận (0)
Comment