Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166. Vậy Thì Đường Đường Chính Chính Đòi Trở Về.

Chương 166. Vậy Thì Đường Đường Chính Chính Đòi Trở Về. Chương 166. Vậy Thì Đường Đường Chính Chính Đòi Trở Về.

Chương 166: Vậy Thì Đường Đường Chính Chính Đòi Trở Về.

Cố Vân Đông quả thật đang suy tư: "Không thể cướp, không thể dùng tiền, vậy thì dứt khoát đường đường chính chính đòi thằng bé trở về."

Mắt bốn người A Miêu sáng lên: "Làm thế nào đòi?"

“Tìm người đi đòi Cố gia."

"Ai?"

Cố Vân Đông cười cười: "Đinh Kim Thành.”

Mấy người liếc nhau một cái, con ngươi đột nhiên bắn ra tia sáng.

Đúng rồi, lúc ấy là Đinh gia không cần, nếu Đinh gia muốn đứa nhỏ trở về thì sao? Cố gia sợ huyện lệnh đại nhân định tội, nhưng người được Đinh gia nuôi nấng, quay đầu huyện lệnh đại nhân nhớ tới hỏi bọn họ, bọn họ cũng có thể nói vậy.

"Chỉ là, Đinh Kim Thành kia sẽ đáp ứng chứ?"

Thiệu Thanh Viễn nắm chặt nắm đấm: "Đánh đi.”

Bốn người A Miêu đồng loạt rùng mình một cái, nghĩ đến cảnh thiệu Thanh Viễn bức hỏi bọn họ lúc trước, nhất thời cảm thấy, đây là chuyện lông gà, Đinh Kim Thành nhất định sẽ đáp ứng.

"Hôm nay đã muộn, ngày mai đi Đinh gia tìm hắn."

Cố Vân Đông đứng dậy: "Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

Bốn người liền lục tục rời khỏi phòng, trở về phòng mình.

Cố Vân Đông thấy Dương thị đã xếp hình xong, chỉ là một mình ngồi ở chỗ đó không biết đang nghĩ cái gì, đi qua nhỏ giọng hỏi: "Nương. Có chuyện gì vậy?”

“Nguyên Trí. Hơi quen tai." Chỉ là bà suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra.

Cố Vân Đông cười cười, cất đồ cho bà, lúc này mới mang bà rời đi, vừa đi vừa nói: "Nương còn nhớ rõ đại cô không?”

“A Phượng?”

Cố đại cô tên là Cố Đại Phượng, từ tên Cố Đại Giang, Cố Đại Hà có thể thấy được lúc trước Cố lão đầu đặt tên qua loa thế nào.

"Đúng, Nguyên Trí chính là tiểu nhi tử của đại cô."

Dương thị mở to hai mắt: "Nhớ rồi." Kỳ thật ngày hôm qua bà cũng có nghe được tên Nguyên Trí, chỉ là lúc ấy lực chú ý đặt ở trên người Cố Đại Giang, cũng không cẩn thận nghĩ tới.

Cố Vân Đông đưa bà trở về phòng, chỉ là nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Nửa đêm, đột nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa nhỏ.

Cô nhìn Dương thị một chút, xoay người ngồi dậy, mở cửa liền thấy Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên ngoài.

"Sáng sớm ngày mai, ta đến thôn Cố gia một chuyến." Thiệu Thanh Viễn nói.

Cố Vân Đông rũ mắt, đột nhiên cười: "Ngươi cũng nghĩ đến rồi sao?"

“Ừm." Thiệu Thanh nhìn cô như thế, tim đập đột nhiên rất nhanh.

Làm sao lại thông minh như vậy? Hắn còn chưa nói đã hiểu được hắn muốn đi làm gì, loại cảm giác này, có phải như là người ta nói. . . Tâm linh tương thông?

Kỳ thật từ khi hai người gặp lại nhau ở phủ Vĩnh Ninh, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng phương thức ở chung lại có thay đổi rất nhỏ.

Thiệu Thanh Viễn có thể cảm nhận được thái độ của cô biến hóa, mà loại biến hóa này, làm cho ánh mắt hắn càng ngày càng nóng rực.

"Bạc trên người còn đủ không?" Cố Vân Đông hỏi, muốn lấy ngân phiếu đưa hắn: "Nếu như người phụ nữ kia không dễ giải quyết, vậy thì quên đi, không thiếu một bước kia. "

"Biết rõ. Bạc đã đủ rồi, yên tâm." Hắn sẽ giải quyết, dù sao đã hỏi Cố gia muốn đòi Biển Nguyên Trí về, vậy Cố Cương kia, cũng không thể để hắn sống quá đắc ý.

Hai người nói xong liền tự mình nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Thiệu Thanh Viễn rời khỏi khách điếm.

Đợi đến khi đám người A Miêu tới, chỉ có Cố Vân Đông đang cùng Dương thị ăn điểm tâm.

Bốn người nhanh chóng uống cháo xong, liền nói với Cố Vân Đông: "Cô nương, bốn người chúng ta đi cùng cô nương."“Không cần." Cố Vân Đông bóc một quả cam cho Dương thị, lau tay nói: "A Cẩu A Trư đi cùng ta, các ngươi ngày hôm qua đi qua thôn Cố gia rồi, hôm nay trước tiên ở trong khách điếm nghỉ ngơi, giúp ta chiếu cố mẹ ta.”

Bốn người lập tức đáp ứng, Cố Vân Đông lúc này mới thu thập đồ đạc một chút, rời khỏi khách điếm.

Chỉ là không nghĩ tới mới vừa mới ra cửa không bao lâu, đã gặp được Đinh Kim Thành.

Được rồi, lần này không cần phải đến thôn bọn họ tìm người.

Cố Vân Đông mang theo hai người A Cẩu đi về phía Đinh Kim Thành.

Đinh Kim Thành nghe lời Hồ thị đến tìm Tưởng cô nương xin lỗi, vì thế còn mang thêm một trăm văn tiền, đến lúc đó đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, mua cho nàng ta một chút cho ngọt miệng.

Hồ thị vốn cũng muốn đi theo, đáng tiếc buổi sáng lúc thức dậy liền đau bụng, ngay cả cửa nhà cũng không ra.

Nhưng lúc này Đinh Kim Thành lại có chút do dự, Tưởng cô nương quả thật không tệ, người đẹp, lại là người huyện thành, tuy rằng trong nhà không giàu có lắm, nhưng rốt cuộc so với người phụ nữ mà thím Tào giới thiệu tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là hiện tại hắn còn có chút nhớ Biển Mộ Lan, rốt cuộc cũng là phu thê bốn năm, Mộ Lan lại là một người hiểu ý ôn nhu hiền lương, tuy rằng chưa sinh con cho hắn, nhưng nàng đối với mình thật sự rất tốt.

Nhìn thấy Tưởng cô nương, hắn nhịn không được đem hai người này so sánh.

So sánh qua lại, luôn cảm thấy vị Tưởng cô nương này là người huyện thành, cho người ta có một loại cảm giác tài trí hơn người, làm cho hắn không thoải mái lắm.

Bởi vậy lúc này Đinh Kim Thành tuy rằng đã đến huyện thành, nhưng đã lang thang rất lâu ngoài con phố cách Tưởng gia không xa.

Chờ Cố Vân Đông đứng ở trước mặt hắn, hắn mới mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần.

Cũng không biết là chột dạ hay vì cái gì, hắn quay đầu bỏ đi.

Nhưng mà lúc này mới đi được hai bước, liền bị A Cẩu ép trở về.

Đinh Kim Thành lui ra phía sau vài bước, đứng ở trước mặt Cố Vân Đông, rõ ràng cao hơn cô một cái đầu, lúc này lại rụt bả vai giống như bị ngược đãi.

"Ta, ta không có ý tái giá, ta chỉ tới bên này một chút." Lời giải thích của hắn có chút cảm giác nơi này không có ba trăm lượng bạc.

Cố Vân Đông nhíu nhíu mày” "Ai quan tâm ngươi có tái giá hay không." Muốn quản cũng là đại dượng đại cô cô đến quản.

Cô nhìn Đinh Kim Thành không kiên nhẫn nói: "Ta tìm ngươi có chút việc."

“Việc gì?" Đinh Kim Thành sửng sốt một chút.

Cố Vân Đông: "Ngươi hãy đến Cố gia, đem Nguyên Trí ra ngoài.”

Mang Biển Nguyên Trí ra?

Đinh Kim Thành có chút khó xử nói: "Chuyện này sợ không được, hắn vốn là cháu ngoại Cố gia, hẳn nên do Cố gia nuôi dưỡng, ta hiện tại cùng hắn không có quan hệ ruột thịt, muốn đón người đi cũng không nói được a.”

Cố Vân Đông cười lạnh: "Cố gia nuôi? Ngươi không phải không biết thằng bé sống ở Cố gia như thế nào chứ?”

Đinh Kim Thành cúi đầu: "Nhưng đó cũng là Cố gia đang gây nghiệt."

Cố Vân Đông đạp mạnh hắn một cước: "Có đi không? Ngươi không làm ta đánh gãy chân ngươi." Lề mà lề mề đấy, có phải là nam nhân hay không. Biểu tỷ cô lúc trước sao lại gả cho một người như vậy?

A Trư ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng: "Ta nói ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy? Chỉ để cho ngươi mang người ra ngoài, thuận tiện dời hộ tịch của hắn đi, cũng không phải là để ngươi nuôi.”

Đinh Kim Thành chợt phản ứng lại, đúng vậy, nàng ta nói mình mang Biển Nguyên Trí ra, nhất định là tự mình nuôi.

Nhìn Cố Vân Đông bây giờ như vậy, hẳn là không muốn trở về Cố gia, hơn nữa người đàn ông ngày đó ăn mặc rất khí phái, nàng ta đi theo người có tiền như vậy, nuôi một Biển Nguyên Trí khẳng định không có khó khan gì.

Chỉ là...

Vạn nhất Cố gia biết hắn lừa bọn họ, quay đầu lại tìm hắn tính sổ thì làm sao bây giờ?

Cố Vân Đông: "Đinh Kim Thành, lúc trước ngươi đáp ứng biểu tỷ ta chiếu cố Nguyên Trí thật tốt, ngươi chẳng những không làm được, còn đẩy người vào trong hố lửa, cũng không sợ biểu tỷ ta nửa đêm tới tìm ngươi tính sổ sao?”

Đinh Kim Thành rùng mình một cái: "Ta đi.”

Lúc này mới ngoan nha.

"Đi thôi."

Cố Vân Đông xoay người rời đi, Đinh Kim Thành "A? "Một tiếng vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa đi, cách đó không xa vừa vặn có một bóng người đi tới, híp mắt nhìn bóng lưng Đinh Kim Thành càng đi càng xa.

Bình Luận (0)
Comment