Chương 1678: Trước đánh hai mươi đại bản
Vốn, Cố Đại Hà sẽ vào công đường, nhưng người này kêu kêu quát quát, nói chuyện luôn rống lên, mọi người sợ hắn nói không rõ.
Con của hắn, Cố Phát Nhi lại từng đọc sách, mạnh hơn người cha này nhiều.
Cố Vân Đông nói Lê thị cùng Thiệu Văn Thiệu Võ đứng ở bên ngoài công đường, chính mình mang theo Cố Tiểu Khê cùng Biển Nguyên Trí đi vào.
Cũng giống như 5 năm trước, Cố Vân Đông liếc mắt một cái đã thấy tri phủ Khang đại nhân ngồi trên ghế chủ vị.
Nhưng thật ra Khang đại nhân nhìn thấy cô, hơi chút ngồi thẳng lên, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cầm kinh đường mộc gõ một cái. Sư gia ngồi ở bên cạnh hắn liền ăn ý cao giọng hỏi: “Phía dưới là người nào, hãy xưng tên ra.”
“Phụ nhân Cố Vân Đông.”
“Thảo dân Cố Tiểu Khê.”
“Học sinh Biển Nguyên Trí.”
5 năm trước, Cố Vân Đông còn phải quỳ xuống nói chuyện, hiện giờ trừ bỏ Cố Tiểu Khê ở ngoài, cô cùng Biển Nguyên Trí thân là tú tài đều không cần, chỉ cần đứng ở một bên là được.
Bọn họ hai người không quỳ, người nhà cũ Cố gia đều nhíu mày, vừa định nói gì đó, bên kia sư gia lại hỏi: “Cố Truyền Tông, có phải ngươi muốn trạng cáo ba người bọn họ?”
“Đúng vậy, đại nhân.” Cố lão đầu kỳ thật trong lòng còn có chút e ngại, ông ta rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên đối mặt với hoàn cảnh như vậy, sợ nói sai sẽ chọc cho đại nhân không cao hứng.
Cũng may, người hỏi chuyện chính là sư gia, hắn hơi chút yên tâm.
Sư gia vừa viết cái gì đó, vừa hỏi: “Ngươi đã muốn trạng cáo bọn họ, kia bổn sư gia hỏi ngươi, bọn họ đã phạm tội gì??”
Cố lão đầu sửng sốt, phạm tội gì?
Ông, ông…Đầu ông ta nhất thời có chút phát ngốc.
Vẫn là Cố Phát Nhi dùng khuỷu tay đụng vào ông ta một chút, ông ta mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: “Đại nhân, kỳ thật người thảo dân muốn cáo trạng là cha Cố Vân Đông, đại nhi tử của ta, Cố Đại Giang. Chỉ là hắn không ở đây, cho nên, cho nên……”
Khang đại nhân lại ngồi thẳng vài phần, hắn nâng tay lên, lười biếng nói: “Ngươi chậm rãi nói, nói năng lộn xộn, ta nghe không rõ lắm.”
Cố lão đầu cổ họng phát khô, hung hăng nuốt nuốt nước miếng: “Dạ, dạ, đại nhân.”
“Ngươi mới vừa nói, ngươi muốn cáo trạng đại nhi tử Cố Đại Giang đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi xác định sao?”
Cố lão đầu ngẩn người, đại nhân hỏi lời này rất kỳ quái, nhưng ông ta xác thật muốn cáo hắn, lập tức cắn răng một cái, gật đầu thật mạnh.
Khang đại nhân ‘Ừ’ một tiếng, nói với nha dịch một bên: “Ngươi tới, trước kéo hắn xuống đánh hai mươi đại bản.”
Cố lão đầu kinh hãi, những người khác nhà cũ Cố gia càng kinh ngạc, ồn ào hét lên: “Đại nhân, đại nhân, vì sao vậy? Vì sao lại đánh thảo dân hai mươi đại bản? Thảo dân, thảo dân nói sai cái gì, đại nhân ngài nói cho ta biết, thảo dân lần đầu tiên thượng công đường, cái gì cũng không hiểu, nếu nói sai cái gì, cầu xin đại nhân tha thứ, tha thứ thảo dân.”
Những người khác không nghĩ ra, sao Khang đại nhân lại đột nhiên làm khó dễ?
Nhưng nhìn đến Cố Vân Đông ở một bên lại cảm thấy khẳng định là cô giở trò quỷ. Chắc chắc cô cầm bạc hối lộ Khang đại nhân, nếu không sao một lời không hợp đã phạt đánh trượng?
Nhưng bọn họ rõ ràng nghe nói Khang đại nhân là một quan tốt, còn nghe nói trước kia có người muốn dùng bạc đả thông quan hệ với Khang đại nhân, kết quả ngược lại bị bắt đi sung quân biên cương.
Chính bởi vì như vậy, cho nên bọn họ mới dám tới đây cáo trạng nha.
Người nhà cũ Cố gia vẻ mặt phẫn nộ, tay nắm chặt thành quyền, nhưng bên kia Khang đại nhân lại thong thả ung dung khẽ thở dài một hơi.
Ngay sau đó, người nhà cũ Cố gia nghe thấy giọng nói thương hại của Khang đại nhân: “Bản quan cũng không có biện pháp, dựa theo luật pháp Đại Tấn, dân cáo quan, vậy trước phải đánh hai mươi đại bản.”
Tất cả mọi người ngoài công đường đều ngơ ra, gì? Dân cáo quan? Cái gì mà dân cáo quan?
“Đại nhân, ta cáo trạng nhi tử ta, không cáo trạng đại quan nào. Đại nhân, có phải ngài lầm rồi hay không?” Cố lão đầu kinh hồn táng đảm hỏi.
Khang đại nhân cười nói: “Không sai, ngươi đã cáo trạng quan, nhi tử ngươi, Cố Đại Giang, chính là mệnh quan triều đình.”
Cố lão đầu hít một ngụm khí, những người khác cũng khiếp sợ nhìn hắn, biểu tình trên mặt tràn đầy khó có thể tin, bọn họ nghe được cái gì??
Cố Đại Giang là mệnh quan triều đình? Sao có thể, hắn khi nào đã làm quan? Khang đại nhân đang nói giỡn sao?
Cố lão đầu quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ngươi, cha ngươi làm quan?”
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông mỉm cười: “Cha ta hiện giờ là quan tứ phẩm Tri phủ đại nhân, mệnh quan triều đình hàng thật giá thật. Ngươi không cần hoài nghi, ông ấy dựa vào bản lĩnh của chính mình tham gia khoa cử, một đường khảo thi đình, được Hoàng Thượng thân phong.”
Tứ phẩm?
Tri phủ đại nhân??
Hoàng Thượng thân phong???
Cố lão đầu toàn thân vô lực ngồi liệt dưới đất, sao có thể? Lúc này mới bao lâu? Bọn họ chạy nạn thất lạc cũng mới 6 năm, hắn lại một đường thăng chức tới đại quan tứ phẩm, cùng cấp với Khang đại nhân trước mặt.
“Ông hiện tại có phải rất hối hận hay không? Năm đó ông không cho cha ta đọc sách khảo thí, làm chậm trễ ông ấy nhiều năm như vậy. Nếu năm đó ông duy trì một chút, cha ta đã sớm vào triều làm quan, ông cũng có thể bởi vậy mà làm một lão thái gia ăn sung mặc sướng.”
Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, mỗi lời nói ra lại giống như một cây châm, hung hăng chui vào ngực Cố lão đầu.
Cố lão đầu có chút hoảng hốt ngẩng đầu, đúng vậy, Đại Giang năm đó đọc sách rất lợi hại, lão tú tài thậm chí không cần quà nhập học cũng muốn bồi dưỡng hắn thành tài. Nhưng ông ta chờ lão tú tài cùng lão tộc trưởng vừa chết đã đè nặng Cố Đại Giang ở trong nhà mệt chết mệt sống làm việc.
Nếu năm đó, năm đó ông ta không ngăn cản, có phải hiện tại đã có thể sống cuộc sống phú quý hơn người……
Cố lão đầu hối hận không kịp, tâm đều đang run. Ông ta trước nay không nghĩ tới, nhà cũ Cố gia lại có tạo hóa như vậy, ra một đại quan tứ phẩm.
Những người khác nhà cũ Cố gia cũng ngơ ngác, vẫn là Khang đại nhân nhìn không được, cầm kinh đường mộc gõ một cái thật mạnh.
“Cố Truyền Tông, ngươi hiện tại còn muốn cáo Cố Đại Giang nữa không?”
Cố lão đầu đột nhiên hoàn hồn, cáo Cố Đại Giang cái gì? Dân cáo quan, trước phải đánh hai mươi đại bản, ông ta sợ đánh tới một nửa mệnh đã không còn.
Bởi vậy ông ta vội vàng lắc đầu: “Không, không tố cáo.”
Khang đại nhân nheo lại mắt, cười lạnh: “Cho nên các ngươi ở đây trêu chọc bản quan? Bản quan khai đường thẩm án, kết quả các ngươi nói cáo thì cáo, nói không cáo thì không tố cáo? Quả thực buồn cười, người tới, đưa bọn họ……”
“Đại nhân.” Cố Phát Nhi đột nhiên kêu to, ngắt lời ông ta, nói: “Chúng ta cáo, cáo, chúng ta cáo Cố Vân Đông.”
Cố Đại Hồ cũng vội phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta cáo Cố Vân Đông.” 5 năm trước nó làm hại hắn chân bị chém, bút tích này nhất định phải tính.
Cố Đại Giang là mệnh quan triều đình, Cố Vân Đông chắc không phải đâu?
Khang đại nhân nhìn nhà cũ Cố gia ánh mắt thực sự thương hại.
Hắn hỏi: “Các ngươi xác định muốn cáo phụ nhân trước mắt, Cố Vân Đông??”
“Đúng vậy, cáo nàng, chúng ta cáo nàng coi mạng người như cỏ rác……”
“Bang” một tiếng, Khang đại nhân cầm kinh đường mộc lại lần nữa gõ thật mạnh: “Người tới, trước đánh hai mươi đại bản.”