Chương 170: Dọa Sợ.
Qua hồi lâu, Cố Vân Đông mới kéo rèm xe.
Ai biết vừa lộ mặt, hai người A Cẩu A Trư liên tục lùi lại vài bước, hét lớn một tiếng: "Quỷ a.”
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hai người một cái: "Gọi ai đấy.”
Cô trừng mắt một cái, hai người càng sợ tới mức run rẩy.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh, tiến lên đánh giá một chút: "Hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ban đầu của ngươi."
“Không có việc gì, dù sao quỷ cũng giống nhau, Hồ thị cũng không nhận ra ta rốt cuộc có phải là biểu tỷ hay không."
Tóc xõa tung, khuôn mặt trắng bệch, khóe mắt vành mũi đều chảy máu, quầng thâm chung quanh vành mắt dày đặc, hơn nữa đôi môi to đỏ tươi, nhìn thấy đã bị dọa đến chết, nào bận tâm nhận người.
Nếu Hồ thị thật sự có can đảm này, Cố Vân Đông cũng phải bội phục bà ta.
Cố Vân Đông vừa rồi ở trong xe ngựa đã soi gương, tỏ vẻ rất hài lòng.
Lúc này cô mới nhìn về phía A Cẩu A Trư, hai người chậm rãi tựa vào nhau, đều muốn ôm nhau sưởi ấm.
Thật sự, bị Cố cô nương liếc mắt một cái, cảm giác hồn cũng muốn bay đi.
Cố Vân Đông liếc bọn họ một cái: "Đến lượt các ngươi."
“Ta, chúng ta? Chúng ta sẽ làm gì?”
Cố Vân Đông lấy đồ nghề từ trong xe ngựa ra: "Đến giả trang Hắc Bạch Vô Thường.”
Không cần a, bọn họ còn muốn cách xa cô nương một chút.
Hiện tại ban ngày nhìn còn dọa người, buổi tối còn phải ở bên cạnh, sẽ bị dọa tiểu ra quần mất.
Cố Vân Đông mặc kệ bọn họ, làm mũ cao, tốt xấu gì cũng đem chiều cao của hai người kéo cao một chút, có cảm giác áp bách.
Hơn nữa đầu lưỡi dài quầng thâm, vẫn rất có hình tượng.
Chờ mặc xong trang phục, đoàn người liền trực tiếp đi đến thôn Bắc, chờ đến khi trời tối, mới từ trong xe ngựa đi xuống, thẳng hướng Đinh gia mà đi.
A Cẩu A Trư tốt xấu gì cũng đã thích ứng với trang phục của Cố Vân Đông, hiện giờ thế nhưng còn cảm thấy có vài phần thú vị.
Thiệu Thanh Viễn đứng ở trong sân canh gác, Cố Vân Đông mò tới phòng Hồ thị cùng Đinh phụ, cùng A Cẩu A Trư đóng vai Hắc Bạch Vô Thường đứng ở mép giường.
Cô đưa tay vỗ vỗ mặt Hồ thị, Hồ thị cau mày vung tay lên, xoay người tiếp tục ngủ.
Cố Vân Đông nhíu mày, bảo A Cẩu đi lên đánh thức người.
Nhưng Hồ thị này thật sự ngủ như một con lợn chết, gọi thế nào cũng ngủ say.
A Trư vung tay lên: "Để ta đến.”
Hắn đi lên liền nhổ tóc Hồ thị, một sợi, hai sợi, hai cây nhổ ra.
Cố Vân Đông: "..." Ngươi muốn nhổ cho người ta hói đầu luôn sao?
Cũng may phương pháp này có hiệu quả, Hồ thị đau đến hít sâu một hơi, dụi dụi mắt.
Ai biết vừa mở mắt ra, trước mặt liền đột nhiên xuất hiện ba gương mặt kinh khủng làm cho người ta tè ra quần.
"A..." Hồ thị thét chói tai một tiếng, nhanh chóng bò về phía sau, vừa lúc đè lên đầu ngón tay Đinh phụ, đau đến hắn cũng bừng tỉnh.
Cố Vân Đông 'suỵt' một tiếng: "Đừng kêu.”
Hồ thị trong nháy mắt giống như bị người ta bóp chặt, trừng mắt run rẩy nhìn ba người trước mặt.
Đinh phụ cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng không nói nên lời.
Mũi Cố Vân Đông nhịn không được co rút, sao lại có mùi nước tiểu?
Cô liếc Hồ thị một cái, có chút muốn đi, rốt cuộc vẫn nín thở nhịn xuống.
"Nương a..." Cô sâu kín kêu một tiếng.
Hồ thị lại run rẩy: "Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì, ngươi là ai? Ta không biết ngươi a, ô ô ô..."
"Sao mẹ lại không biết ta, ta là Mộ Lan a. Ta chết thật thảm a..."
"Mộ, Mộ Lan? Ngươi tới tìm ta làm cái gì a, ngươi chết rồi, cũng không phải ta hại chết ngươi a, ô ô, ngươi buông tha cho ta đi.”
Đinh phụ ở một bên có thể cảm thấy mình là nam nhân, tốt xấu gì cũng chống đỡ một chút dũng khí, cũng nơm nớp lo sợ nói: "Đúng vậy Mộ Lan, lúc trước, lúc trước là chính ngươi đem phần khẩu phần lương thực của mình cho, cho đệ đệ ngươi ăn, ngươi mới chết đói, ta chỉ nói ngươi vài câu, cũng không ép ngươi a.”
Cố Vân Đông sửng sốt một chút, thì ra ở giữa còn có chuyện này.
Nghĩ cũng đúng, lúc trước Biển Mộ Lan rốt cuộc ở vào trạng thái gì mới có thể làm ra quyết định như vậy. Vợ chồng Đinh gia vốn bởi vì tỷ ấy gả vào cửa bốn năm không có con đã rất oán giận, trên đường chạy trốn phải mang theo một đứa nhỏ, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được hai vợ chồng này nói ra những câu khó nghe thế nào.
Lý trí Cố Vân Đông biết đây là lựa chọn của biểu tỷ, nhưng làm biểu muội của Biển Mộ Lan, giờ phút này cô phi thường muốn bóp chết hai người trước mặt.
Tay A Cẩu đặt ở phía sau hơi kéo cô một chút, lúc này Cố Vân Đông mới tiếp tục mở miệng: "Đúng vậy, là ta tự nguyện đem khẩu phần lương thực tiết kiệm cho đệ đệ ta. Nhưng ta đã nói gì trước khi ta chết? Ta muốn các ngươi giúp ta chiếu cố tốt Nguyên Trí, các ngươi đã đáp ứng, đệ đệ ta dùng mạng đổi lấy, chính là để các ngươi đưa cho người Cố gia chà đạp sao?”
Vợ chồng Đinh gia nhất thời nói không nên lời, có thể nói gì? Lúc trước bọn họ đúng là đáp ứng, nhưng lúc đó không phải là Biển Mộ Lan đã sắp chết sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm cho nàng ta chết không nhắm mắt?
Nhưng lúc này hai người đều không dám nói, hơn nữa huyết lệ trong mắt Cố Vân Đông bắt đầu chậm rãi chảy xuống.
"Diêm vương gia nói, tâm nguyện của ta trên đời này chưa hết, chấp niệm quá sâu, không đầu thai được, cho ta đến dương gian làm xong chuyện cuối cùng ở phàm trần. Kết quả, sau khi ta tới nơi này liền phát hiện các ngươi lại đối đãi với Nguyên Trí như vậy, đệ đệ đáng thương của ta, mệnh khổ a.”
Cô đột nhiên khóc lên, ngay sau đó, một cái chén Hồ thị đặt ở bên cạnh bệ cửa sổ, đột nhiên rơi xuống đất, vỡ vụn.
Sắc mặt Hồ thị cùng Đinh phụ trắng bệch, hai người ôm chặt nhau.
"Ba" một tiếng, một cái ghế nhỏ đặt ở một bên cũng ngã xuống.
"Ba" lại một tiếng, cửa tủ quần áo tự mình mở ra.
Ngón tay A Cẩu đặt ở phía sau giật giật, đem dây câu buộc vào mấy thứ này yên lặng thu về.
Nhưng Hồ thị đã sợ hãi: "Mộ Lan, Mộ Lan chúng ta không phải cố ý, ô ô ô, là huyện lệnh đại nhân phán a, không liên quan đến chúng ta."
Thanh âm Cố Vân Đông tiếp tục thì thầm: "Ta mặc kệ, hắn không thể ở lại Cố gia, không thể ở lại Cố gia, không thể ở lại Cố gia, không thể ở lại Cố gia.”
“Được được được được, không cho hắn ở lại Cố gia, chúng ta mang hắn trở về, sáng sớm mai sẽ mang hắn trở về. Thực sự, đừng đến tìm chúng ta nữa.”
Cố Vân Đông chậm rãi nhìn về phía bà ta, đột nhiên nở nụ cười, đôi môi đỏ như máu kia vừa kéo ra, càng làm người ta sợ đến sởn tóc gáy, ngay cả A Cẩu A Trư đứng bên cạnh cô cũng phải liều mạng khắc chế mới có thể để hai chân không chạy ra ngoài.
"Đây chính là các ngươi nói a, ha ha ha ha."
Hai vợ chồng liên tục gật đầu: "Chúng ta cam đoan sẽ đưa hắn về, người, ngươi đi, đi thôi.”
Cố Vân Đông lúc này mới hài lòng, chậm rãi xoay người.
Hồ thị vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, cô lại bỗng nhiên quay đầu lại, tiếp tục lộ ra một nụ cười đẫm máu với bà ta: "Đúng rồi, còn có một chuyện quên nói.”
“Cái gì, chuyện gì?”
Hồ thị nơm nớp lo sợ, chỉ mong nàng ta nhanh chóng nói xong, nhanh rời đi, bà ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt nàng ta.
Thì ra sau khi người ta chết thì sẽ như thế này.