Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1701 - Chương 1701. Lê Gia Đến

Chương 1701. Lê gia đến Chương 1701. Lê gia đến

Chương 1701: Lê gia đến

Tiết Oánh muốn một trăm lượng, nhưng Du Tử Tĩnh ngay cả mười lượng bạc cũng không muốn ra.

Về sau Du Tử Tĩnh thỏa hiệp, cho mười lượng có thể, về sau cùng Tiết Oánh đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ lui tới nữa. Nàng uy hiếp Tiết Oánh, nếu không hài lòng, nàng sẽ đến Viên gia nháo.

Tiết Oánh mấy năm như vậy ít nhiều cũng lấy được năm mươi lượng bạc từ trong tay Du Tử Tĩnh, đối với Viên gia mà nói chính là số lượng không nhỏ. Nhưng Tiết Oánh vẫn gạt Viên gia, chẳng những không nói với bố mẹ chồng, ngay cả trượng phu cũng chưa từng nói qua.

Nếu Viên gia biết nàng ta giấu nhiều bạc như vậy, lại chỉ dùng ở trên người mình, ăn uống tốt, Viên gia nhất định sẽ hưu nàng ta.

Tiết Oánh còn không dám khiêu chiến quyền uy Viên gia, bị Du Tử Tĩnh nói như vậy, lúc này im lặng.

Mười lượng thì mười lượng, dù sao cũng không nhỏ.

Du Tử Tĩnh bồi thường bạc, Tiết Oánh đầu quấn băng gạc trở về Viên gia, về phần sau khi nàng ta trở về Viên gia giải thích vết thương trên người như thế nào, đó là vấn đề của nàng ta.

Chuyện này coi như đã kết thúc như vậy.

Nhưng Thiệu Văn nhớ tới một chuyện khác: "Phu nhân, tính tình Bàng Lãng này không hợp với làm ăn. Người xem hắn đuổi theo chúng ta đến trấn Phồn Tú, trong lòng lại chỉ muốn mượn thế của người giúp 'Tống Thụy Thư' giải quyết kẻ thù, cũng không nhắc tới chuyện mua bán lớn này. Không một lòng cho sự nghiệp, còn nhận nhầm người, có thể hợp tác sao?”

Cố Vân Đông: "Việc này ta cũng đã suy nghĩ qua, Bàng Lãng đích xác không thích hợp. Nhưng cho dù hắn không thích hợp, bố trang Bàng thị mấy năm nay vẫn phát triển nhanh như vậy, hiển nhiên người có thể làm chủ chuyện buôn bán của Bàng gia không chỉ Bàng Lãng. "

“Ý người là... La thị?"

“Đúng vậy." La thị ngược lại là người một lòng cho sự nghiệp: "So với Bàng Lãng, La thị quả quyết hơn cũng vì đại cục hơn. Trong lòng nàng rõ ràng không thích Tống gia, vì sinh ý của gia tộc vẫn đè xuống phần không vui này, ta ngược lại rất vừa ý nàng." MAyy dich

Cố Vân Đông cười cười: "Nhưng việc này không gấp, buôn bán vải vóc là chuyện của Đoàn gia, ta đã viết thư cho Đoàn Khiêm rồi. Cuối cùng có muốn hợp tác hay không, còn phải do Đoàn Khiêm phái quản sự tới khảo sát sau đó lại quyết định."

“Cũng đúng, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay Đoàn thiếu gia."

Thiệu Văn gật đầu: "Phu nhân, vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"

“Cái gì cũng không cần làm, chờ." Chờ tin tức kinh thành, chờ kết quả điều tra của Tần Văn Tranh.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Đông tạm thời nghỉ ngơi ở trên trấn.

Cố Tiểu Khê vội vàng cùng công nhân sửa sang lại sân Thẩm gia, Cố Vân Đông mang theo Khiếu Khiếu đi dạo thị trấn Phồn Tú một lần.

Nơi này phổ biến vải thêu, Cố Vân Đông không thể nhịn được hấp dẫn mà mua một ít, mỗi lần trở về đều sẽ túi lớn túi nhỏ.

Không có biện pháp, Cố Vân Đông ra cửa mang theo Khiếu Khiếu, nhìn thấy Khiếu Khiếu mặc quần áo đáng yêu, cô sẽ nhớ tới Trì Trì ở huyện Tĩnh Bình. Nghĩ đến tiểu tử kia mặc khẳng định cũng đẹp, nên mua thêm một bộ.

Cái này Trì Trì có, Tống Nham cũng phải có, lại mua một bộ.

Tất cả mọi người đều có, qua mấy ngày Tiểu Như Ý tới, tiểu cô nương mặc những bộ quần áo tiên khí phiêu phiêu này không phải càng đẹp sao? Thêm một bộ nữa.

Cố Vân Đông lâm vào trạng thái điên cuồng mua mua, Biển Nguyên Trí âm thầm cầu nguyện tin tức Tần đại nhân nhanh chóng đến, nếu không biểu tỷ tiếp tục, chỉ sợ toàn bộ quần áo trẻ con trong trấn nhỏ đều bị tỷ ấy mua hết.

Chỉ là thư trả lời của Tần Văn Tranh còn chưa tới, ngược lại bốn người Lê gia đã tới.

Khiếu Khiếu vừa nhìn thấy Cố Như Ý, lập tức nhào tới, kêu to: "Tiểu chất nữ, ngươi tới rồi.”

Sau đó lấy đồ ăn từ trong túi của mình ra: "Mấy ngày nay ta tích góp được, đều cho ngươi ăn."

“Tiểu thúc thật tốt." Tiểu Như Ý cũng rất cao hứng, hai đứa nhỏ tay trong tay nhu thuận ngồi xuống bậc cửa ăn.

Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, quay đầu nhìn về phía đám người Lê thị.

Cô cũng không nghĩ tới bọn họ tới nhanh như vậy, lúc này mới vài ngày mà thôi.

Lê phụ một thân thoải mái, tuy chỉ mới mấy ngày không gặp mà thôi, nhưng diện mạo tinh thần nhà bọn họ lại hoàn toàn không giống.

Cố Tiểu Khê nói: "Các người đến trùng hợp, sân bên kia vừa vặn sửa chữa xong, các ngươi tới trực tiếp ở vào là được. Có gì cần, lại chậm rãi mua vào."

"Tốt, tốt." Ông Lê cười ha hả: "Chúng ta muốn tới sớm một chút, nói không chừng còn có thể giúp đỡ. Nhưng vì bán phòng ốc nên phải trì hoãn thêm vài ngày.”

“Đã rất nhanh rồi, ta còn nghĩ các ngươi đại khái phải nửa tháng mới tới.”

"Là vận khí của chúng ta tốt." Nhà họ Lê có vị trí địa lý không tệ lắm. Bọn họ vừa tìm người môi giới, không quá hai ngày đã có người đến xem phòng.

Bọn họ sốt ruột rời khỏi huyện Giang Dụ, cho nên giá nhà cũng không cao. Đối phương sau khi xem xong rất hài lòng, trực tiếp quyết định.

Lê gia mang theo đồ đạc có thể mang theo, ngựa không ngừng vó chạy tới bên này.

Cố Tiểu Khê dẫn bọn họ vào tiểu viện Thẩm gia, trước tiên dẫn bọn họ đi xem hoàn cảnh: "Phòng ốc được sửa rất chắc chắn, giường và tủ trong phòng đều có sẵn, phòng bếp ở bên trái, nhà xí ở bên phải. Nếu muốn dùng nước, đi ra ngoài rẽ trái, đi bộ một vài bước là một giếng nước. Cái này các ngươi chậm rãi đi dạo, quen thuộc sẽ biết.”

Ba người Lê gia ngước mắt nhìn phòng trước mặt, hốc mắt hơi nóng lên.

Rốt cuộc, bọn họ rốt cuộc thoát khỏi Cố Phát Nhi, đến nơi này bắt đầu cuộc sống mới.

Sau này, đây là nhà của họ, gia đình bốn người họ làm việc chăm chỉ cho ngôi nhà hạnh phúc.

Cố Tiểu Khê có thể hiểu được, dù sao lần đầu tiên mình có phòng riêng, cũng có cảm giác ngũ vị tạp trần này.

Hắn vỗ vỗ bả vai Lê phụ, nói: "Sau này ta cùng các ngươi ký một khế thư, bởi vì chủ nhân cách xa, cho nên trước tiên ký ba năm đi, ba năm sau nếu các ngươi tiếp tục ở, thì đi người môi giới bên kia tiếp tục ký. Nếu muốn đổi chỗ khác, vậy lại một lần nữa tìm hiểu.”

Đợi đến khi môi giới Ngô tới, bảo hắn làm người trung gian, Cố Tiểu Khê ký thay, cùng Lê phụ ký kết hợp đồng thuê ba năm.

Ông Lê vừa bán nhà xong, trong tay dư chút tiền, hơn nữa tiền thuê nhà rất rẻ, nên đã thanh toán tiền thuê nhà ba năm một lần luôn.

Cầm khế thư, người Lê gia nhịn không được nhìn nhau cười.

Cố Tiểu Khê cười hắc hắc: "Bên ta còn có tin tốt muốn nói cho các ngươi biết.”

Người Lê gia ngẩn ra: "Tin tốt?”

Cố Tiểu Khê nhịn không được nhìn Cố Vân Đông một cái, cười tủm tỉm nói: "Vân Đông tìm cho Lê đại ca một công việc, làm gốm sứ, ngươi nghe một chút, nếu cảm thấy thích hợp, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi gặp chủ nhân.”

Ông Lê sửng sốt một chút, ngay sau đó lại mừng như điên, không dám tin nhìn về phía Cố Vân Đông: "Cố, quận chúa, thật sao?”

Cố Vân Đông khẽ gật đầu: "Cũng không phải do ta tìm, chỉ là trùng hợp gặp được.”

Vốn việc này Cố Tiểu Khê nhờ môi giới Ngô đi xem, nhưng mà không đợi môi giới Ngô đi tìm hiểu, Bàng Lãng lại tới cửa.

Lúc trước Cố Vân Đông từng nói qua chuyện này, Bàng Lãng xử lý xong chuyện của Du Tử Tĩnh, nên nhớ tới.

Hắn là người làm ăn, nhân mạch trên thương trường đương nhiên cũng có không ít. Vừa vặn hắn có một công việc như vậy, chủ nhân lại là một người thật thành dễ ở chung nên đến nói với Cố Vân Đông.

Hắn đại khái cũng cảm thấy việc mua bán của nhà mình cùng Cố Vân Đông sẽ không thành, quyết không đề cập đến chuyện hợp tác. Nhưng Cố Vân Đông rốt cuộc đã giúp hắn vạch trần chuyện lừa đảo bốn năm, hơn nữa hắn vẫn muốn cùng quận chúa giao hảo.

Cố Vân Đông đi gặp chủ nhân kia, đối phương quả thật không tệ, tiền công cũng hợp lý, đưa ra yêu cầu cũng không quá đáng.

Lê phụ vừa mới tới, nếu tự mình đi tìm, tốn nhiều công sức không nói, không có người quen, thật đúng là không nhất định có thể tìm được chỗ làm thích hợp.

Nghe Cố Vân Đông nói xong, Lê gia kích động không thôi.

Vốn tưởng rằng đến một trấn thành hoàn toàn xa lạ, không nói cái gì khác, ngay từ đầu luôn khó khăn. Ông Lê thậm chí còn nghĩ đi bốc vác cho người ta, công việc bán thể lực để vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu.

Ai biết bọn họ còn chưa tới, tiểu thúc Cố gia cùng quận chúa đã giúp bọn họ làm thỏa đáng, nửa điểm cũng không cần bọn họ quan tâm.

Cũng là người Cố gia, Cố Phát Nhi cùng Cố Tiểu Khê chú cháu chênh lệch quá lớn. MAyy dich

Lê phụ hít sâu một hơi, mạnh mẽ quỳ xuống, Lê mẫu cùng Lê thị sửng sốt một chút, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Cố Tiểu Khê hoảng sợ, muốn đỡ bọn họ dậy: "Các ngươi làm cái gì vậy?”

Lê phụ khoát tay: "Tiểu Khê, quận chúa, các ngài để cho chúng ta dập đầu đi.”

Nói xong, khom lưng dập xuống.

Lúc nâng lên, Lê phụ đã rơi lệ đầy mặt, hắn giơ tay hung hăng lau mặt một cái: "Nhà chúng ta gặp được các ngài, thật sự là tam sinh may mắn. Các ngài đã giúp chúng ta quá nhiều, chúng ta không biết phải báo đáp như thế nào mới tốt. Về sau, các ngài có việc gì cứ phân phó, chúng ta vạn chết không từ."

“Nói nặng lời rồi." Cố Tiểu Khê cuối cùng cũng đỡ người dậy. "Các ngươi sống một cuộc sống tốt đẹp, chính là báo đáp tốt nhất đối với chúng ta. Phải không, Vân Đông?”

Cố Vân Đông cười nói: "Đúng vậy, các ngươi sống tốt là đủ rồi. Thời gian không còn sớm, các ngươi vừa đến, hãy nghỉ ngơi một chút. Ngày mai ta dẫn các ngươi đi gặp chủ nhân làm gốm sứ kia."

“Ừm, được."

Cố Vân Đông để không gian lại cho bọn họ, đoàn người trở về khách.

Nhưng mà, ngày hôm sau khi cô đang định ra ngoài, Thiệu Văn vui mừng chạy đến nói: "Kinh thành gửi thư.”

Cố Vân Đông trong nháy mắt thu hồi cước bộ, để Cố Tiểu Khê đi cùng Lê phụ một chuyến, dù sao hắn cũng biết đường.

Ngay sau đó, cô trở về nhà với lá thư.

Biển Nguyên Trí cũng đi theo vào, tò mò lại có chút chờ mong nhìn bức thư có chút dày.

Cố Vân Đông mở ra xem, bức thư này là Tần Văn Tranh tự mình viết.

"Đại Lý Tự thiếu khanh, Tô gia, có một nữ nhi tên là Tô Du Nhi, là con gái út của Tô lão gia. Tống Thụy Thư là nha hoàn của Tô Du Nhi..."

Cố Vân Đông mở to hai mắt: "Tống Thụy Thư hóa ra lại có quan hệ như vậy với Tô gia?”

Bình Luận (0)
Comment