Chương 173: Ta Là Biểu Tỷ Vân Đông Của Đệ.
Trong phòng chỉ có hai người Cố Vân Đông và Dương thị, mấy người Thiệu Thanh Viễn đã trở về phòng mình.
Đinh Kim Thành đưa người đến, liền thở ra một hơi: "Vân Đông, người ta đã đưa tới, đây là hộ tịch của hắn, để ở đây.”
Hắn nói xong liền đặt đồ ở trên bàn, lập tức xoay người rời đi.
Biển Nguyên Trí thấy thế, theo bản năng đi theo hai bước, chỉ là rất nhanh lại dừng lại, trơ mắt nhìn cánh cửa phòng kia đóng lại trước mặt mình.
Giống như tất cả ánh sáng đều bị ngăn cản ở bên ngoài, một mình lẻ loi đứng ở đó, không biết làm sao.
Cho đến khi sau lưng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Đệ là Nguyên Trí?”
Thân thể nhỏ bé của Biển Nguyên Trí nhẹ nhàng run lên, chậm rãi xoay người lại, lập tức lui về phía sau hai bước, lưng dán vào tường, cẩn thận nhìn cô.
Hắn tất nhiên không biết Cố Vân Đông, không nói hiện tại Cố Vân Đông ăn mặc rất khác với trước kia, cho dù vẫn mặc quần áo giống như trước kia, chỉ sợ hắn cũng không nhận ra biểu tỷ này.
Dù sao lần trước gặp mặt là tháng giêng năm ngoái khi hắn đến thăm nhà cậu cả, vả lại thời gian ở đó cũng không dài. Phần lớn thời gian cũng cùng Cố Vân Thư bằng tuổi chơi, đại khái cũng không nói được mấy câu với Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông thấy vẻ mặt sợ hãi của hắn, trong lòng lại hung hăng mắng người nhà Cố gia hai câu.
Cô đi tới hai bước trước mặt thằng bé, cả người Biển Nguyên Trí đều hận không thể lui vào bên trong góc tường.
"Đệ không nhớ tỷ sao? Vậy đệ còn nhớ cậu cả không? "Cố Vân Đông dừng lại trước mặt thằng bé, ngồi xổm xuống hỏi.
Biển Nguyên Trí sửng sốt, cậu cả? Hắn đương nhiên nhớ rõ, cậu cả rất thương hắn.
Tỷ tỷ trước khi chết đã từng nói qua, nếu như trở về quê hương, không nhìn thấy cha mẹ, vậy thì đi tìm cậu cả hoặc là cậu tư. Thế nhưng, hắn đến cố gia, không tìm thấy cậu cả, cũng tìm không thấy cậu tư, chỉ thấy cậu hai cậu ba chưa từng cho hắn sắc mặt tốt.
Cố Vân Đông tận lực làm cho nụ cười trên mặt mình trở nên hiền lành nhu hòa: "Tỷ là nữ nhi của cậu cả đệ, biểu tỷ Vân Đông, có nhớ không?”
Biển Nguyên Trí không còn căng thẳng như vậy nữa, chỉ là có chút kinh ngạc mở to hai mắt.
Cố Vân Đông lại hỏi: "Vậy còn nhớ A Thư không? Tỷ nhớ năm ngoái hai người còn chơi với nhau, còn nói hắn là người bạn tốt nhất của đệ, tỷ chính là chị gái của A Thư."
“A, A Thư? Cậu cả? " Biển Nguyên Trí rốt cuộc cũng mở cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng lẩm bẩm ra một câu, hắn nhìn Cố Vân Đông trước mặt bày ra thiện ý với hắn, mơ hồ cảm thấy, hình như đã gặp qua: "Biểu tỷ?"
"Đúng, tỷ là biểu tỷ của đệ." Cố Vân Đông cười: "Nhà tỷ hiện tại ở rất xa, gọi là thôn Vĩnh Phúc, trở về nơi này là vì tìm cậu cả của đệ, chỉ là không tìm được. Gặp được Đinh
Kim Thành mới biết được đệ bị đưa đến Cố gia, chịu không ít khổ sở, cho nên mới nhờ hắn mang đệ ra ngoài. Nguyên Trí, đệ có nguyện ý cùng biểu tỷ về nhà hay không? "
“Về nhà?" Biển Nguyên Trí hiện tại đầu óc có chút rối loạn, thì ra tỷ ấy không phải muốn mua hắn làm nô tài a.
Cố Vân Đông lúc này mới đưa tay, đỡ lấy hai vai nhỏ bé của hắn, gật đầu nói: "Đúng, mang đệ về nhà cậu cả, Vân Thư Vân cũng ở đó, biểu tỷ cùng mợ cả của đệ cũng ở đó.”
Biển Nguyên Trí mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Đệ, đệ nguyện ý, đệ có thể làm việc, có thể nấu cơm giặt quần áo cho heo ăn, đệ đến nhà cậu cả được không?”
Tuy rằng hắn đối với biểu tỷ trước mặt vẫn rất xa lạ, nhưng A Thư hắn còn nhớ rõ, cho dù muốn hắn đi qua vẫn tiếp tục làm việc, hắn cũng thấy không sao.
Bên kia có A Thư a, người bạn tốt nhất của hắn, lúc hắn khổ sở có thể tìm A Thư nói chuyện, A Thư cũng không giống như các biểu đệ khác của Cố gia bắt nạt hắn chê cười hắn.
Cố Vân Đông nghe được lời hắn nói, lòng rất chua xót, tay vịn bả vai hắn không khỏi hơi siết chặt, cảm nhận được xương cốt gầy yếu dưới lòng bàn tay, lại chậm rãi buông ra.
"Không cần đệ làm việc, đến nhà cậu cả, đệ chỉ cần chiếu cố tốt chính mình, lúc bận rộn giúp đỡ làm chút chuyện trong khả năng là được. Đệ là người nhà của tỷ, không phải hạ nhân."
Người nhà?
Hình như đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được tư vị của người nhà bên cạnh.
Chớp chớp mắt, Biển Nguyên Trí có chút mờ mịt, lại có chút không dám tin, cảm giác giống như là nằm mơ.
Cố Vân Đông sờ sờ đầu hắn: "A Thư nhìn thấy đệ khẳng định rất cao hứng.”
Cô đứng lên, nắm tay hắn đi về phía Dương thị vẫn đứng bên cạnh.
"Còn nhớ mợ cả không?"
Biển Nguyên Trí ngẩng đầu, ấn tượng của hắn đối với Dương thị ngược lại có, một là bởi vì tình huống của Dương thị tương đối đặc thù, dễ dàng bị người ta nhớ kỹ. Hai là bởi vì bà là người lớn, mình đến nhà cậu cả đều phải cùng trưởng bối chào hỏi, nói chuyện tương đối nhiều.
Vừa rồi lúc vào cửa trong lòng hắn sợ hãi, ánh mắt vẫn không dám nhìn lung tung khắp nơi, lúc này mới chú ý tới bà.
Dương thị cũng ngồi xổm xuống, ôm thân thể nho nhỏ của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, cười nói: "Về nhà, mang ngươi về nhà, không sợ, có Đông Đông ở đây, không sợ."
“Oa..." một tiếng, Biển Nguyên Trí đột nhiên khóc lớn thành tiếng.
Có lẽ Dương thị là trưởng bối, nụ cười làm cho người ta an tâm, trong lòng mang theo ấm áp, giọng nói cũng làm cho tâm tình sợ hãi bất an của hắn thả lỏng, lập tức tất cả khó chịu ủy khuất đồng loạt dâng lên, nhịn không được khóc đến khàn giọng.
Dương thị bị hoảng sợ, ngước mắt có chút luống cuống nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông nháy mắt với bà, Dương thị liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Biển Nguyên Trí: "Không khóc không khóc, ngoan ngoãn, không khóc.”
Biển Nguyên Trí thật sự ủy khuất quá lâu, hắn ở nhà cũ Cố gia dù là người thân cũng bị coi là gia súc mà sai khiến, hiện giờ ở trong ngực mợ cả, mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là thân nhân.
Không phải tất cả các mối quan hệ huyết thống đều có thể được gọi là người thân.
Hắn khóc đến thở không ra hơi, Cố Vân Đông mắt thấy hắn đã sắp ngất, lúc này mới tiến lên kéo hắn từ trong ngực Dương thị ra, cầm khăn tay lau mặt cho hắn: "Không khóc, đều đã qua. Đệ có đói không? Chúng ta ăn cơm trước, đệ ăn no, tắm rửa rồi ngủ một giấc, nghỉ ngơi xong chúng ta nói chuyện, được không?”
Tính tình Cố Vân Đông hiện tại thật sự tốt hơn không ít, nhất là đối mặt với trẻ con, đặc biệt có kiên nhẫn.
Ừm, đây đều là công lao của Vân Thư Vân Khả cùng Dương thị.
Dù sao đây cũng là ba bảo bảo.
Hiện giờ lại thêm một Biển Nguyên Trí, Cố Vân Đông đột nhiên cảm thấy mình có tiềm năng làm bảo mẫu.
Cô rùng mình một cái, đứng dậy mở lồng trên bàn ra, thức ăn đã chuẩn bị xong trước đó, hiện giờ vừa lúc ấm áp có thể ăn.
Biển Nguyên Trí quả thật rất đói, tối hôm qua hắn ăn một cái bánh bao mà thôi, lúc này nhìn thấy đồ ăn màu sắc hương vị đầy đủ, không khỏi dùng sức nuốt nước miếng.
Chỉ là đại khái bị Cố gia tra tấn sợ hãi, hắn vẫn thật cẩn thận hỏi: "Đệ thật sự có thể ăn sao?"
Cố Vân Đông cười với hắn: "Lúc trước đệ được ăn quá ít, hiện tại chỉ có thể ăn chút cháo nhuyễn, phối hợp với chút đồ ăn thanh đạm nhẹ nhàng, chờ sau này lại chậm rãi ăn một ít món khác. "
“Dạ." Vậy cũng rất tốt, cái này hình như là cháo gạo trắng, ở nhà cũ Cố gia cho dù là ông ngoại cũng không được ăn cháo như vậy.