Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1776 - Chương 1776. Khả Khả Tề Đình

Chương 1776. Khả Khả Tề Đình Chương 1776. Khả Khả Tề Đình

Chương 1776: Khả Khả Tề Đình

Khả Khả thành thân sớm hơn Vân Thư một năm, gả cho Tề Đình lúc ấy làm huyện lệnh ở huyện Tĩnh Bình.

Lúc trước Cố Đại Giang vẫn là tri phủ phủ Lạc Châu, bởi vì huyện Tĩnh Bình bên kia còn có không ít sản nghiệp của Cố Vân Đông, nên thỉnh thoảng sẽ đi qua chơi, Tề Đình có đôi khi cũng sẽ đến phủ thành gặp Cố Đại Giang.

Hai người bọn họ vốn đã quen thuộc, qua lại, ngược lại có hảo cảm với nhau.

Cố Đại Giang ngay từ đầu rất không vui, Tề Đình lớn hơn Khả Khả tám chín tuổi, đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao? Tuổi của nữ nhi nhà ông đang như hoa, dựa vào cái gì mà phải cắm vào khối phân trâu già này.

Nghĩ đến đã muốn hộc máu, ai có thể nghĩ đến bên cạnh lại có một con sói ẩn núp?

Nhưng Cố Đại Giang thương nữ nhi, nữ nhi vui vẻ, tuy rằng trong lòng ông chua xót, nhưng nhân phẩm tài học của đối phương quả thật không thành vấn đề, ông chỉ có thể vượt qua điểm lớn tuổi này, định ra hôn sự cho hai người.

Tề Đình biết nói chuyện, theo lý tuổi của hắn đã sớm thành thân bảy tám năm trước, nhưng vẫn vẫn độc thân, thậm chí bên người ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.

Hắn cảm thấy, hắn cùng Khả Khả chính là định mệnh, vẫn không thành thân, chính là vì chờ Khả Khả lớn lên.

Cố Đại Giang cũng bởi vì bên cạnh hắn không có Oanh Oanh Yến Yến mới thoáng hài lòng một chút, phàm là hắn có hồng nhan tri kỷ gì đó, ông tuyệt đối sẽ không giao Khả Khả cho hắn.

Hơn nữa Tề Đình không cổ hủ không ngu hiếu, người cũng có chủ kiến. Hắn vẫn biết tương lai Khả Khả muốn mở tiệm ăn, hắn chẳng những không ngăn cản, hơn nữa còn rất ủng hộ, thậm chí từ trong công việc bận rộn còn rút ra thời gian giúp nàng cùng nhau viết kế hoạch mở cửa hàng.

Tề Đình thành thân, cha mẹ Tề gia rất cao hứng.

Hai người bọn họ đã sớm không ôm hy vọng với Tề Đình, người này trước kia đã có chủ ý của mình, khi còn bé lại lớn lên bên cạnh hiệu trưởng Tề Sơn, thân thiết với ông ấy hơn.

Cho nên tuy rằng bọn họ muốn sắp xếp hôn sự cho hắn từ khi Tề Đình mười bốn mười lăm tuổi, nhưng đều bị Tề Đình hoặc hiệu trưởng Tề Sơn cự tuyệt.

Dù sao Tề Đình không muốn cưới vợ, ai cũng không ép được hắn.

Bọn họ chết lặng, dứt khoát ký thác hy vọng ở trên người tôn tử, cảm giác cháu trai lớn nhà con trai cả còn tìm được vợ sớm hơn đứa con trai nhỏ này.

Ai biết Tề Đình ở huyện Tĩnh Bình vài năm, lại viết thư nói muốn thành thân.

Đối phương còn là tiểu nữ nhi của tri phủ phủ Lạc Châu, muội muội của Vĩnh Gia quận chúa.

Hai lão nhân thậm chí bất chấp đường xá xa xôi, vội vàng đi tới phủ Lạc Châu cùng Cố Đại Giang thương thảo hôn sự.

Cố Đại Giang cũng nói rõ với bọn họ, tuy rằng Tề Đình lớn tuổi, nhưng Khả Khả còn nhỏ, chuyện sinh con không vội, ít nhất phải đợi đến sau mười tám tuổi.

Cha mẹ Tề gia lúc ấy sửng sốt một chút, đúng là có chút do dự. Nhưng rất nhanh đã đáp ứng, cũng không phải là không sinh con, dù sao đã chờ nhiều năm như vậy, không kém hai năm nay.

Con trai có thể thành thân, cháu trai sớm muộn gì cũng có.

Cố Đại Giang còn nói, tương lai Khả Khả không có khả năng bị vây khốn ở hậu trạch, nàng muốn mở tửu lâu.

Cha mẹ Tề gia đối với việc Khả Khả làm sự nghiệp, ngược lại rất chấp nhận.

Dù sao đại nữ nhi Cố gia Cố Vân Đông đã mở cửa hàng mở xưởng buôn bán rất phát đạt, cái khác không nói, chỉ Tân Minh Các kia, Tề mẫu cũng là khách quen ở nơi đó.

Mấy vị chủ nhân Tân Minh Các cũng đều là nhân vật có danh tiếng, Tần phu nhân Đái phu nhân còn ra mặt, nữ tử mở cửa hàng tất nhiên cũng không phải chuyện lớn.

Cố Vân Khả muốn học hỏi từ tỷ tỷ nàng, chuyện này cũng bình thường, bọn họ không có ý kiến gì.

Hai nhà hòa khí thương lượng hôn sự, cha mẹ Tề gia cũng nói, bởi vì Tề Đình hiện giờ là quan địa phương, không thể tùy ý rời đi, cho nên việc thành thân sẽ tổ chức ở huyện Tĩnh Bình.

Nhưng có rất ít người tham dự tiệc cưới. Nhất là thân thích Tề gia, rất nhiều người ở kinh thành hoặc là phủ Tuyên Hòa, có chức vụ quan trọng không thể rời khỏi, mong thông gia thứ lỗi.

Ngay cả hiệu trưởng Tề Sơn, mấy năm nay tuổi dần lớn, cũng không thích hợp để đi đường dài đến huyện Tĩnh Bình.

Cố Đại Giang cũng hiểu được, đừng nói Tề gia, Vân Thư nhà bọn họ cũng đã nhậm chức ở Hàn Lâm viện, căn bản không thể rời khỏi kinh thành.

Vân Thư cùng Khả Khả quan hệ tốt biết bao, hắn cũng từng xin nghỉ chỗ Hoàng đế, nhưng thời gian đã qua lâu, Hoàng đế vẫn không chuẩn. Khi đó Vân Thư phải phụ trách vài việc, căn bản không thoát khỏi tay.

Cuối cùng Vân Thư không đi, tiểu quận chúa đi.

Vân Đông ngược lại quanh năm ở bên ngoài du lịch, vừa vặn thừa dịp hôn sự của Khả Khả trở về huyện Tĩnh Bình xem một chút, cũng gặp bạn cũ, xem xưởng Cố gia vận hành như thế nào.

Khoảng thời gian đó huyện Tĩnh Bình rất náo nhiệt, dân chúng đối với sự trở lại của vợ chồng Thiệu Thanh Viễn rất hoan nghênh. Bọn họ không nghĩ tới, hai huyện lệnh lại thành an hem rể.

Trì Trì cũng đi gặp tiểu đồng bọn, chơi đến thiếu chút nữa luyến tiếc về nhà.

Sau khi Khả Khả thành thân, Cố Đại Giang đã được điều về kinh thành, thăng quan.

Hiện giờ tri phủ phủ Lạc Châu là Ôn Tấn.

Ôn Tấn nỗ lực làm việc được mọi người công nhận, thăng chức cũng trở thành chuyện trong dự liệu.

Ôn Tấn mang theo Tống Thụy Quân đi phủ thành nhậm chức, Tống Thụy Quân lúc trước sinh nữ nhi không được mẹ chồng yêu thích, Cố Vân Đông đưa ra chủ ý cho nàng, Ôn Tấn được coi trọng được trọng dụng, bắt đầu từ khi Tống Thụy Quân mang thai, hiện giờ theo nữ nhi lớn lên từng bước thăng tiến. Đây rõ ràng chính là phúc tinh của Ôn gia. Tống Thụy Quân cố ý cho người truyền tin đồn đến tai mẹ chồng, mẹ chồng nàng vừa nghĩ đã cảm thấy thật đúng.

Tuy rằng trong lòng vẫn muốn có một đứa cháu trai, nhưng đối với cháu gái này cũng không còn coi thường chán ghét như trước kia, ít nhất, mẹ chồng Ôn gia đối với cháu gái vẫn rất yêu thương.

Hậu viện Ôn gia cũng bởi vậy mà hài hòa hơn rất nhiều, hậu trạch an bình, đối với sự nghiệp của Ôn Tấn cũng có trợ giúp rất lớn.

Hiện giờ Khả Khả và Tề Đình thành thân đã gần ba năm, nhiệm kỳ của Tề Đình ở huyện Tĩnh Bình đã hết, được điều đến phủ Linh Châu làm tri phủ.

Bọn họ xuất phát từ huyện Tĩnh Bình, một đường đi phủ Linh Châu nhậm chức.

Vừa vặn đi qua phủ Tuyên Hòa.

Tề Đình nhậm chức không thể trì hoãn, nhưng Khả Khả lại có thể ở lại chỗ này thêm một chút thời gian. Đến lúc đó Thiệu Âm Bạch Hàng trở về phủ Linh Châu, trên đường cũng có bạn.

Ny Ny cùng Khả Khả gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mẹ nàng rất thích Khả khả.

Ny Ny đem bùa bình an Kha biểu cô chuẩn bị xong ra: "Đây là mẹ ta bảo ta cho Trì Trì và Vãn Vãn.”

Vãn Vãn ở bên cạnh, Ny Ny giao bùa bình an cho con bé. Nhưng Trì Trì lại không thấy: "Trì Trì đi đâu rồi?"

Cố Vân Đông: "Hắn à, bị ông bà nội kéo đi xã giao."

“Xã giao?"

"Lúc trước hắn ra ngoài đón Tống viện thủ, thời gian dài như vậy mới trở về, nhiều sư thúc sư bá mới tới chưa từng gặp hắn. Ngươi cũng biết, Trì Trì ngày thường tuy rằng thích nhảy nhót khắp nơi, nhưng thiên phú về phương diện y học vẫn được di truyền của cha hắn, chư vị sư thúc bá tất nhiên đều muốn gặp hắn.”

Tuy nói đại hội thảo luận y thuật ba năm tổ chức một lần, nhưng lần trước tổ chức, không phải tất cả sư thúc bá đều tới được. Có vài người thật đúng là chưa từng gặp Trì Trì, đối với đứa nhỏ này tò mò vô cùng.

Ny Ny nghe vậy nhịn không được buồn cười: "Trách nhiệm rất lớn.”

Ny Ny để bùa bình an của Trì Trì lại, lập tức ôm cái hộp thức ăn kia rời đi.

Trì Trì bị Bạch Hàng Thiệu Âm kéo đi gặp các sư thúc bá ba ngày, cuối cùng cũng có thể rút người ra.

Cố Vân Đông nhìn bộ dạng không chịu nổi của hắn, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy trở thành một người mẹ tốt hiểu ý người, nấu một bữa ăn thịnh soạn, ngày hôm sau giúp hắn tìm cớ để hắn được tự do.

Trì Trì thiếu chút nữa ôm lấy chân mẫu thân đại nhân khóc rống lên: "Mẹ, con cảm tạ người.”

Sau đó, hắn chạy ra ngoài.

Cố Vân Đông vội vàng gọi hắn lại: "Mang theo muội muội con.”

Trì Trì lập tức dừng bước, cái khác không được, mang theo muội muội mềm mại đáng yêu lại tri kỷ của mình vẫn rất vui vẻ.

Hắn không nói hai lời bế tiểu cô nương lên: "Đi, ca đưa muội đi mua đồ ăn ngon."

“Ca ca quá hào sảng, ca ở trong lòng Vãn Vãn mãi mãi đứng đầu." Tiểu cô nương vô cùng nghiêm túc thận trọng nói.

Trì Trì yêu chết: "Tất nhiên, muội muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, dẫn muội đi dạo một con phố."

“Được, ca ca, huynh là ca ca tốt nhất trên đời này."

Huynh muội hai người một người thổi, một người bị thổi bay đi ra khỏi cửa lớn Hầu phủ.

Cố Vân Đông nói với Thích ma ma bên cạnh: "Trì Trì từ nhỏ cũng được khen ngợi không ít, ta cho rằng hắn đã có năng lực miễn dịch, sao Vãn Vãn vừa nói mấy câu tâng bốc cằn cỗi kia lại làm cho hắn vui vẻ đến không thấy đông nam tây bắc?"

Thích ma ma bật cười: "Điều này chứng tỏ tình cảm của huynh muội bọn họ rất tốt.”

Trì Trì quả thật nói chuyện giữ lời, mua cho Vãn Vãn không ít đồ ăn, sau đó bảo Nhất Hải xách túi lớn túi nhỏ về Hầu phủ trước, còn mình đưa Vãn Vãn đi y quán Huệ dân.

Vãn Vãn vừa ăn bánh hoa quế, vừa chớp chớp mắt tò mò hỏi: "Ca ca, chúng ta đến đây làm gì? "

“Ca ca có một người bạn bị thương, ta đến thăm hắn."

Vãn Vãn lập tức sùng bái nhìn hắn: "Ca ca rất có nghĩa khí.”

Bình Luận (0)
Comment