Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1779 - Chương 1779. Phiên Ngoại Cô Cô Ta Là Hầu Phu Nhân

Chương 1779. Phiên ngoại Cô cô ta là Hầu phu nhân Chương 1779. Phiên ngoại Cô cô ta là Hầu phu nhân

Chương 1779: Phiên ngoại Cô cô ta là Hầu phu nhân

"Nói bậy đi!!"

Quản sự nương tử còn chưa kịp mở miệng, cách đó không xa đã có một lão phụ nhân đi tới.

Khâu bà tử vội vàng tiến lên đỡ bà ta: "Lão phu nhân, ngài tới rồi.”

Đám người quản sự nương tử đều đã gặp qua lão phu nhân Bao gia, lúc trước chỉ cảm thấy đây là một lão thái thái nghiêm khắc, nhưng lúc này ánh mắt trừng Cố Như Ý lại như có thể ăn thịt người.

Bà ta hung hăng chống nạng, tức giận ngút trời chỉ vào Cố Như Ý nói: "Ngươi đả thương tôn nhi ta không tính, còn ở đây muốn bại hoại thanh danh của hắn, quả thực đáng ghét đến cực điểm.”

Nói xong, lại run rẩy đi tới trước mặt Bao Đại, đau lòng nhìn máu trên đầu hắn: "Đại nhi đáng thương của ta, đại phu đâu? Tại sao đại phu vẫn chưa đến?"

Bao Đại lập tức ủy khuất khóc lóc kể lể: "Tổ mẫu, người phải làm chủ cho cháu, cháu lớn như vậy, còn chưa từng bị người đánh chảy máu."

“Làm chủ, tổ mẫu làm chủ cho cháu, tất nhiên không tha cho nàng ta." Trong lúc nói chuyện, đại phu xách hòm thuốc vội vàng tới.

Lão phu nhân vội vàng bảo hắn kiểm tra cho Bao Đại, đợi đến khi xem xong xác nhận không có việc gì mới để đại phu rời đi.

Bên này xử lý xong, bà ta mới nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Như Ý: "Ngươi đả thương Đại Nhi của ta, việc này, Bao phủ chúng ta tuyệt đối sẽ không để yên như vậy.”

Quản sự nương tử vừa rồi vẫn muốn nói chuyện, chỉ là nhìn bộ dạng lão phu nhân đau lòng bao che như vậy, sợ ngắt lời bà ta sẽ làm cho bà ta càng tức giận.

Lúc này đại phu cũng đi rồi, quản sự nương tử vội vàng tiến lên vài bước: "Lão phu nhân, việc này chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói. Như Ý nhà chúng ta là một cô nương tốt, nàng khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ đả thương người khác, nàng mới nói..."

"Tú nương nhà ngươi là cô nương tốt, chẳng lẽ tôn nhi ta không phải là người tốt? Đại Nhi nhà ta nói rất rõ ràng, là tú nương kia không biết liêm sỉ muốn trèo lên Đại nhi nhà ta sống cuộc sống phú quý, thông đồng không thành lại muốn giết người diệt khẩu.”

Quản sự nương tử tận lực áp chế tính tình của mình: "Lão phu nhân, Như Ý nhà ta không phải người như vậy.”

“Cho nên ngươi là tin tưởng nàng nói Đại Nhi nhà ta mơ ức nàng, muốn nạp nàng làm thiếp sao?" Lão phu nhân cười lạnh: "Ngươi cũng không nhìn tú nương của ngươi là loại hàng gì, Bao gia nhà chúng ta muốn nạp cô nương nhà ai mà không nạp được, làm sao có thể để ý tới nàng ta? Thật là không biết xấu hổ.”

Quản sự nương tử thiếu chút nữa tức đến ngã ngửa, lão phu nhân này sao lại không nói lý lẽ như vậy?

Bà hít sâu một hơi: "Lão phu nhân, bà nói Như Ý quyến rũ Bao đại thiếu gia, nhưng lúc ấy nàng đi theo bà tử trong phủ các ngươi đi thay quần áo, dọc theo đường đi đều là bà tử nhà ngươi dẫn đường, nàng làm sao có thể quyến rũ Đại thiếu gia trước mặt Khâu bà tử?"

Lão phu nhân nhìn về phía Khâu bà tử, người này vội vàng nói: "Việc này là lỗi của ta, ta cùng Hứa cô nương tán gẫu quá hợp ý, không chú ý tới Cố cô nương cố ý đi chậm lại, cũng không biết nàng dừng lại từ khi nào. Chờ chúng ta tìm về, đã nhìn thấy thiếu gia bị nàng đả thương."

Bà ta nói xong nhìn về phía Hứa Quế Lan: "Việc này, Hứa cô nương có thể làm chứng.”

Quản sự nương tử bất ngờ quay đầu nhìn về phía nàng ta, người này lại hơi cúi đầu, vò vò góc áo, cái gì cũng không nói.

Hành vi này, trong mắt người khác chính là mặc định.

Quản sự nương tử gấp muốn chết, đã vào thời điểm này, cho dù Hứa Quế Lan cùng Như Ý không hợp, cũng nên đứng về phía nàng mới đúng. Thật sự là ngu xuẩn không phân biệt được tốt xấu gì.

Lão phu nhân cười lạnh: "Ngươi cũng nghe được, tôn nhi ta bên này có nhân chứng.”

Quản sự nương tử vội vàng nói: "Đây là nhân chứng gì?”

“Tốt, ngươi không phục đúng không, vậy báo quan. Đầu cháu trai ta bị đập vỡ, không thể để yên như vậy.”

Quản sự nương tử trong lòng cả kinh, các nàng ở phủ Tuyên Hòa không quen thuộc, càng không biết quan lại nơi này. Bao gia ở đây căn cơ rất sâu, khẳng định có quan hệ tốt với tri phủ địa phương.

Báo quan, chỉ sợ đối với các nàng càng thêm bất lợi.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, quản sự nương tử nắm chặt tay: "Lão phu nhân rốt cuộc muốn thế nào?”

"Vậy phải hỏi Bao Đại chúng ta, dù sao người bị thương là hắn."

Mọi người nhìn về phía Bao Đại, Bao Đại đắc ý đứng lên: "Việc ta bị thương khẳng định không thể cứ như vậy quên đi, nói đến chỗ nào cũng là ta chiếm lý. Không bằng như vậy, vị tú nương này không phải là muốn đi theo ta sao? Ta thấy tính tình này của nàng ngược lại rất hợp khẩu vị ta, vậy ta liền miễn cưỡng nạp nàng, để cho nàng cả đời hầu hạ ta, coi như chuộc tội đi.”

Cố Như Ý lúc này ngẩng đầu: "Không có khả năng.”

Quản sự nương tử nghiến răng nghiến lợi, bà biết mà, là đại thiếu gia này ngấp nghé Cố Như Ý.

Bà cũng không đồng ý: "Chuyện này không được, Như Ý tuổi còn nhỏ, lại là đại cô nương trong sạch, hôn sự của nàng phải được mẹ nàng đồng ý."

“Vậy ta mặc kệ, nàng làm ta bị thương phải bồi thường."

Quản sự nương tử: "Các ngươi không thể vô lý như vậy."

Lão phu nhân không kiên nhẫn: "Vốn là các ngươi không đúng, ta hảo tâm thuê các ngươi hỗ trợ sửa đồ thêu, kết quả ân tương cừu báo các ngươi, còn muốn tính kế tôn tử ta. Lâm nương tử, nếu ngươi không làm chủ được, vậy trở về hỏi qua chủ nhân các ngươi rồi lại quyết định. Người đâu, tiễn khách.”

Khâu bà tử tiến lên, làm thủ thế 'mời'.

Lâm nương tử không dám tin: "Bao lão phu nhân, ngươi, ngươi dự định giữ tú nương chúng ta không buông sao?”

“Nàng đả thương người khác, chúng ta không giữ nàng, chẳng lẽ tôn tử ta vô cớ chịu thiệt? Bao gia chúng ta cũng không phải loại người tùy ý để người ta bắt nạt. Ra khỏi đây ngay.”

Rất nhanh đã có hai gia đinh tiến lên, muốn đuổi đám người Lâm nương tử Hứa Quế Lan ra ngoài.

Lâm nương tử không chịu: "Không được, các ngươi không có đạo lý giữ tú nương chúng ta, các ngươi..."

Ngay lúc hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới Cố Như Ý bị hai bà tử nắm lấy đột nhiên dãy ra, một tay đẩy hai bà tử, trực tiếp chạy về phía Lâm nương tử, một tay ôm lấy nàng.

Lâm nương tử sửng sốt: "Như Ý."

Lão phu nhân tức giận: "Còn dám chạy? Đưa nàng ta trở lại cho ta.”

Cố Như Ý đã lấy chiếc lắc tay trong tay áo ra, lặng lẽ nhét vào tay Lâm nương tử.

Nhỏ giọng nói: "Lâm nương tử, làm ơn, cầm cái này đi Vĩnh An Hầu phủ, tìm Vĩnh An Hầu phủ phu nhân. Ta, cô cô ta chính là Hầu phu nhân, người đưa chiếc vòng này cho nàng, nói cho nàng biết ta là Cố Như Ý, làm ơn, nhất định phải giao cho nàng.”

Lâm nương tử vốn còn muốn che chở Cố Như Ý trực tiếp chạy trốn, nghe nói như vậy cả người đều sợ ngây người.

Nàng ấy, nàng ấy vừa nói gì?

Vĩnh An hầu, Hầu phu nhân??

Cô cô?

Nàng không dám tin nhìn Như Ý, bên kia hạ nhân Bao phủ cũng đã xông lên, lần thứ hai bắt Cố Như Ý lại, kéo xa đám người Lâm nương tử.

Bao lão phu nhân tức giận: "Đuổi ra ngoài, đuổi tất cả các nàng ra ngoài cho ta.”

Hạ nhân lập tức tiến lên, bên kia Tiểu Lộ còn muốn giãy dụa kéo Cố Như Ý, tay lại bị người hung hăng đẩy trở về.

Bao lão phu nhân quay đầu, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Cố Như Ý đầu bù tóc rối: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng trốn, phủ Tuyên Hòa này là địa bàn của Bao gia chúng ta. Làm tổn thương cháu trai ta, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Bà ta dặn dò hạ nhân bên cạnh: "Nhốt nàng ta vào phòng củi."

Bao Đại không vui: "Tổ mẫu, nàng..."

Bao lão phu nhân trấn an hắn: "Ngươi gấp cái gì, sớm muộn gì cũng là của người. Ngươi trước tiên đi tắm rửa sạch thay quần áo. Chảy máu như vậy, phải bồi bổ trước.”

Bao Đại ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể gật đầu: "Được, chờ cháu thu dọn xong lại đến thu thập nữ nhân này.”

Cố Như Ý lại hơi thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ cần kéo dài thời gian, chờ cô cô tới.

Nàng chưa bao giờ hoài nghi cô cô sẽ không nhận nàng, chỉ lo lắng Lâm nương tử không thể thuận lợi đưa lắc tay giao cho cô cô.

Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.

Cố Như Ý bị mấy bà tử kia áp giải đến phòng củi, cũng không lên tiếng nữa.

Ngược lại Khâu bà tử, nhìn bóng lưng nàng đi xa, có chút lo lắng nói với lão phu nhân: "Không nghĩ tới Lâm nương tử kia cường thế như vậy, một lòng một dạ tin tưởng Cố Tú Nương. Lão phu nhân, chúng ta hiện tại không cách nào thương lượng với Lâm nương tử, quay đầu Bàng gia bên kia phải giải thích như thế nào?”

"Khai báo?? Ta còn chưa đòi một lời giải thích. Tú nương nhà bọn họ đả thương cháu ta, chính miệng nàng ta đã thừa nhận, cái này đặt ở đâu cũng là lỗi của các nàng. Yên tâm đi, chờ Bàng gia biết tin tức này, cũng đã qua mấy ngày, tiểu nương tử Cố gia kia ở trong phủ chúng ta mấy ngày, chẳng lẽ đi ra ngoài, còn có người tin tưởng sự trong sạch của nàng? Sớm muộn gì cũng là của cháu ta.”

Bao lão phu nhân cũng không tin, Bàng gia sẽ vì một tiểu tú nương mà trở mặt bọn họ, càng không tin Bàng gia sẽ vì nàng đi tìm Đoàn gia, nợ Đoàn gia một nhân tình lớn như vậy.

Bàng gia là người làm ăn, chú trọng nhất là lợi ích.

Khâu bà tử ngẫm lại cũng đúng: "Vẫn là lão phu nhân suy nghĩ chu đáo."

Bên kia, Lâm nương tử bị hạ nhân Bao gia đẩy ra ngoài, cả người đều mơ hồ, nàng cảm giác mình đại khái xuất hiện ảo giác, nếu không làm sao có thể nghe được Vĩnh An Hầu phủ cùng Cố Như Ý có quan hệ đây? Đối phương còn là Hầu phu nhân.

Tiếng kêu bất bình của Tiểu Lộ còn vang vọng bên tai, nhưng Lâm nương tử vẫn cảm thấy không chân thật.

Tiểu Lộ lúc bị đẩy ra trực tiếp ngã xuống đất, lòng bàn tay đều bị trầy xước.

Hà Sa vội vàng đỡ người dậy: "Tiểu Lộ, ngươi không sao chứ."

Tiểu Lộ nước mắt rơi xuống: "Ta không sao, nhưng Như Ý làm sao bây giờ?”

Hà Sa cũng không có biện pháp, các nàng chỉ là tú nương nho nhỏ, làm sao dám đấu cùng Bao gia.

Tiền tiêu đầu đang chờ bọn họ ở bên ngoài Bao phủ nhìn thấy mấy người bị đuổi ra thì kinh hãi, vội vàng từ trên xe ngựa đi xuống, tiến lên hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Sao mọi ngươi ... Cố cô nương đâu?”

Bình Luận (0)
Comment