Chương 1791: Phiên Ngoại đến Hầu phủ bắt cóc đứa nhỏ
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau dừng ở cửa sau Hầu phủ.
Lúc đi qua khách viện, Cố Vân Đông nói với mấy người Lâm nương tử: "Hôm nay các ngươi cũng vất vả rồi, bôn ba một ngày, thời gian đã rất muộn, các ngươi trước tiên ở trong phủ nghỉ ngơi đi. Về phần Hứa Quế Lan, ta sẽ cho người trông coi, có chuyện gì, chờ ngày mai nói sau.”
Lâm nương tử cái gì cũng chưa kịp tự hỏi, theo bản năng gật đầu: "Vâng, phu nhân.”
Cố Vân Đông lưu lại Hồng Diệp, rồi đưa Cố Như Ý đi viện Bạch Tô cách chủ viện không xa.
Chờ người vừa đi, mấy người Lâm nương tử mới thở ra một hơi.
Hồng Diệp thấy thế không khỏi cười nói: "Các ngươi không cần sợ như vậy, phu nhân nhà chúng ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần có đạo lý, nàng đều sẽ nghe.”
Lâm nương tử ngượng ngùng nói: "Chúng ta biết, chỉ là chưa từng gặp qua người có thân phận như Hầu phu nhân, khó tránh khỏi khẩn trương.”
Hồng Diệp dẫn các nàng đi vào trong khách viện: "Ta là Hồng Diệp, hôm nay các ngươi ở chỗ này trước, trễ một chút sẽ có người mang đồ ăn tới. Ăn xong nghỉ ngơi sớm, có nhu cầu gì có thể nói trực tiếp với ta. Nếu như ta không có ở đây, bên ngoài cũng sẽ có bà tử, các ngươi hỏi một câu, các nàng sẽ tới tìm ta."
“Làm phiền rồi."
Ngược lại Tiền tiêu đầu đi vài bước thì dừng lại ở cửa khách viện, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: "Cái kia, Hồng Diệp cô cô, hôm nay ta trở về trước."
Hồng Diệp sửng sốt: "Ngươi muốn trở về?"
“Ừm, ta ở lại cũng không có chuyện gì. Hơn nữa trong nhà còn có tiêu sư đang chờ ta, thấy ta vẫn không trở về cũng lo lắng. Ngày mai ta trở lại là được, nếu có cái gì cần ta hỗ trợ, lại tìm ta cũng được.”
Hồng Diệp suy nghĩ một chút, cũng được.
"Vậy ngươi ở đây chờ một chút, ta tìm người mang ngươi ra khỏi phủ."
"Đa tạ."
Hồng Diệp nhìn đám người Lâm nương tử vào viện rồi vội vàng rời đi.
Nhưng mấy người Lâm nương tử vẫn đứng ở cửa, đang cùng Tiền tiêu đầu nói chuyện.
"Chuyện hôm nay may mà có Tiền tiêu đầu, còn phải phiền toái lúc Tiền tiêu đầu trở về nói với thím Phạm cách vách một tiếng, Như Ý cùng Tiểu Lộ hôm nay không về nhà nàng ở."
Tiền tiêu đầu tỏ vẻ không thành vấn đề: "Ta sẽ nói rõ ràng, các ngươi... Tóm lại bảo trọng chính mình đi.”
Nơi này dù sao cũng là Hầu phủ, nhà giàu mà, cũng không biết có phải thị phi nhiều hay không.
Hắn mới nghĩ như vậy, chợt nghe được Tiểu Lộ đột nhiên thấp giọng nói: "Các ngươi, các ngươi xem, bên kia có người lén la lén lút, không biết đang làm cái gì.”
Mọi người sửng sốt, bất ngờ quay đầu lại.
Quả thật nhìn thấy một thiếu niên đang đưa lưng về phía bọn họ nhìn trái nhìn phải, khom lưng đi thật cẩn thận.
Quan trọng nhất, hắn còn giữ một cô bé. Tiểu cô nương nằm sấp trên vai thiếu niên, đối diện với bọn họ, nhắm mắt lại một chút động tĩnh cũng không có.
"Tiểu cô nương kia hình như bất tỉnh nhân sự, là ngủ. Không phải hắn đến Hầu phủ bắt cóc hài tử chứ?” Hà Sa nói xong hoảng sợ che miệng lại.
Tiền tiêu đầu nói mấy người lui ra sau vài bước: "Bên này là khách viện, vừa rồi một đường đi tới hình như không có người đi qua. Người này sợ là có mục đích gì không muốn người khác nhìn thấy, các ngươi trước chuẩn bị một chút, ta đi bắt hắn, các ngươi nếu thấy tình huống không đúng, thì đi gọi người."
“Vậy, vậy ngươi cẩn thận một chút."
Tiền tiêu đầu sắc mặt ngưng trọng, nếu người này thật sự không tốt, lại có thể chạy đến Hầu phủ đề phòng sâm nghiêm bắt cóc hài tử, chỉ sợ thân thủ rất tốt.
Hy vọng phán đoán của hắn là sai.
Tiền tiêu từng bước từng bước đi về phía người nọ, mắt thấy sắp đến phía sau thiếu niên kia, đối phương lại nhận ra cái gì, bất ngờ tránh tay hắn duỗi tới.
"Đứng lại." Tiền tiêu đầu hét lớn một tiếng, tay phải cong thành móng vuốt, vươn tới trước mặt hắn.
"Này, ngươi làm gì vậy?" Thiếu niên khiếp sợ đi về phía trước hai bước, cẩn thận che chở hài tử trong ngực, xoay người ngẩng đầu giận dữ mắng: "Ngươi dám động thủ với ta? Ngươi..."
Nói đến một nửa, tiếng nói đột nhiên dừng lại.
Thiếu niên không dám tin nhìn người xuất hiện trước mặt mình: "Tiền tiêu đầu? Sao ngươi lại ở đây?”
Tiền tiêu đầu cũng ngạc nhiên, vội vội vàng vàng thu tay lại: "Bạch, Bạch tiểu công tử? -
Mấy người Lâm nương tử thò đầu ra, tất nhiên cũng nhận ra, lúc này chạy tới.
"Bạch công tử, ngươi vào Hầu phủ làm gì? Ngươi còn bắt cóc đứa bé." Tiểu Lộ chỉ vào hắn kêu lên.
Trì Trì mở to hai mắt, nhìn các nàng một chút, lại nhìn Vãn Vãn đang ngủ say trên vai mình, đại khái là nghe được tiếng động, tiểu cô nương trong ngực nghiêng đầu nhỏ, bất an giật giật một chút.
Trì Trì vội vàng vỗ vỗ lưng cô bé, để cho cô nhóc ngủ thoải mái một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: "Ai bắt cóc đứa nhỏ? Đây là muội muội ta.”
“Muội muội ngươi?” Lâm nương tử nhìn về phía hắn, kỳ quái: "Ngươi bế muội muội ngươi, sau đó lén lút đi trong Hầu phủ?”
Trì Trì… tại sao hắn lại lén lút?
Không phải vì trở về quá muộn, sợ mẫu thân trách hắn, vì thế muốn đi qua khách viện ngày thường không có người để trở về viện của mình, coi như cái gì cũng không phát sinh sao?
Ai biết ngày thường không có người, hôm nay đồng loạt xuất hiện rất nhiều người, hơn nữa đều là người quen.
Phải, tại sao họ lại ở đây?
Trì Trì cực kỳ kinh ngạc: "Trước không nói ta, các ngươi sao lại ở Hầu phủ?"
“Việc này nói ra rất dài."
"Vậy thì quên đi."
Đám người Tiền tiêu đầu: "..." Có lệ như vậy sao?
Trì Trì vốn rất có hứng thú nghe một chút, nhưng đang ôm Vãn Vãn trong ngực. Cô nhóc ngủ ngon, ngộ nhỡ bọn họ nói chuyện đánh thức con bé thì sao?
Mới nghĩ như vậy, Trì Trì liền nói với mấy người: "Ta đưa muội muội ta về viện tử, lát nữa lại tới tìm các ngươi.”
Đưa về viện nào? Trong đầu Tiền tiêu đầu hiện lên suy đoán khiến hắn kinh hãi: "Ngươi đừng nói với ta, ngươi cùng muội muội ngươi, ở chỗ này?”
Mấy người Lâm nương tử trong nháy mắt mở to hai mắt, không, không phải chứ? Sống ở Hầu phủ?
Trì Trì vừa muốn gật đầu, sau lưng lại đột nhiên cảm giác được một cỗ lãnh ý truyền đến.
Hắn bất thình lình quay đầu lại, nhìn thấy Thích ma ma không biết đã đứng ở phía sau từ lúc nào, trầm mặt nhìn hắn.
Trì Trì cười gượng một tiếng: "Ma ma, ta đã trở lại."
“Thế tử trở về quá muộn." Thích ma ma tiến lên hai bước, vươn tay ra.
Trì Trì đưa Vãn Vãn cho nàng ôm, lại chột dạ giải thích: "Ma ma, trời còn sáng, trước kia ta đều tối mới trở về."
Ngài còn không biết xấu hổ mà nói?
Đương nhiên, Trì Trì ra ngoài, nhiều khi đến đêm mới trở về thậm chí là ở lại bên ngoài, bọn họ cũng không có ý kiến cũng sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng hôm nay hắn mang theo Vãn Vãn đi ra ngoài, nhìn bộ dạng tiểu thư ngủ thiếp đi, rõ ràng đã đùa giỡn một ngày, rất mệt mỏi.
Tiểu thế tử khẳng định lại quên mất hôm nay mình không ra ngoài một mình.
Đương nhiên, trước mặt người ngoài, Thích ma ma cũng sẽ không nói thêm gì, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, thấp giọng nói: "Ta đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi trước, Thế tử nếu đã gặp bằng hữu, ta sẽ không quấy rầy các ngươi ôn chuyện.”
Nói xong, Thích ma ma hơi gật đầu với mấy người rồi bế Vãn Vãn rời đi.
Mấy người Tiền tiêu đầu lại đang khiếp sợ đứng tại chỗ, hoàn toàn quên mất phản ứng.
Họ, họ vừa nghe thấy gì?
Thế tử??
Tiền tiêu đầu trừng to hai mắt, nói chuyện cũng lắp bắp: "Bạch, Bạch tiểu công tử, vị ma ma vừa rồi, gọi, gọi ngươi là Thế, thế tử?? Ngươi là, thế tử Vĩnh An Hầu?”
Trì Trì quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt sững sờ của mấy người, ho nhẹ một tiếng: "Đúng, ta chính là nhi tử của Vĩnh An Hầu, nơi này là nhà của ta. Nhưng ta phải tuyên bố một chút, ta vừa rồi không có lén lút, ta chỉ trốn người mà thôi, đúng, trốn người.”
Nghe được chính miệng hắn thừa nhận, đám người Lâm nương tử lại hung hăng hít một hơi khí lạnh.
Cô cô của Cố Như Ý là Hầu phu nhân đã làm cho bọn họ đủ khiếp sợ, kết quả bây giờ lại nói cho bọn họ biết, người trước đó đã cứu bọn họ một mạng, còn cùng bọn họ chạy một đoạn đường, thay bọn họ tìm chỗ ở tốt, còn xưng huynh gọi đệ với các tiêu sư, là thế tử Vĩnh An hầu đại danh đỉnh đỉnh?
Bọn họ một đường này rốt cuộc đã gặp vận khí gì?
Tiền tiêu đầu đại khái đoán qua hắn cùng Hầu phủ có quan hệ thân thích hoặc giao tình gì, nhưng dù sao cũng không dám đoán hắn có thân phận thế tử.
Thế tử quyền quý bây giờ, đều... bình dân như vậy sao?
Không, chờ đã.
Tiền tiêu đầu đột nhiên nhíu mày: "Nhưng không phải ngươi họ Bạch sao? Vĩnh An hầu họ Thiệu, chẳng lẽ Bạch Mặc là tên giả?”
Nghĩ như vậy cũng bình thường, ra ngoài, an toàn mới quan trọng.
Trì Trì lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không phải tên giả. Là như vậy, cha ta cùng họ với bà nội ta, ta thì sao, ta cùng họ với ông nội, cho nên tạo thành tình huống tuy là phụ tử nhưng lại có hai họ.”
Lâm nương tử bừng tỉnh: "Đúng vậy, ta cũng quên mất, Vĩnh An hầu là hậu duệ của thần y Bạch gia." Hài tử của Vĩnh An hầu, đương nhiên cũng nên họ Bạch.
Trì Trì: "Chính là như vậy, về phần ta không có nói cho các ngươi biết thân phận của ta, đúng là không cần thiết. Ta kết bạn dựa vào sức hấp dẫn của riêng mình, những thứ như bối cảnh thân phận này đều là hư vô, không có ích gì.”
Tiền tiêu đầu lại cảm thấy không nói nên lời.
Tiểu Lộ cùng Hà Sa phía sau hắn đều nhịn không được nuốt nước miếng, hôm nay các nàng trùng kích thật đúng là không phải lớn bình thường nha.
Trong lúc nói chuyện, Hồng Diệp cũng mang theo người trở về.
Nhìn thấy Trì Trì, nàng lập tức cười nói: "Thế tử đã trở lại? Mới vừa rồi Thích ma ma còn đang lẩm bẩm ngài."
Trì Trì thở dài: "Gặp rồi.”
Hồng Diệp vừa nhìn biểu tình kia của hắn đã đoán được tình huống, không khỏi bật cười. Lập tức quay đầu để gã sai vặt phía sau đưa Tiền tiêu đầu ra cửa.
Trì Trì vừa nghe, vội vàng nói: "Ta làm cho, ta dẫn hắn đi ra ngoài, thuận tiện nói chuyện phiếm.”
Dù sao cũng đã đưa Vãn Vãn về ngủ, hắn có rất nhiều thời gian.
Hồng Diệp không miễn cưỡng, gật gật đầu bảo gã sai vặt kia trở về làm việc.
Trì Trì nghiêng đầu một chút: "Đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Tiền tiêu đầu biết hắn nghi hoặc vì sao bọn họ lại xuất hiện ở Hầu phủ, cũng không giấu diếm, vừa rời khỏi tầm mắt mọi người, đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Vừa nói xong, hai người cũng đứng ở cửa sau Hầu phủ.
Sắc mặt Trì Trì có chút khó coi: "Tên hỗn đản Bao Đại kia, thật sự bị đánh chưa đủ ah."
Tiền tiêu đầu nói: "Hôm nay hắn cũng ăn đủ giáo huấn, bị Cố tiểu công tử đánh một trận. Ngược lại Hứa Quế Lan kia, không biết phu nhân phải xử trí như thế nào.”